Quyển 1 - Chương 34: Tiểu hà

Vào buổi sáng đầu hạ, tiếng bước chân vang lên trên con đường tối tăm cũng trở nên trong trẻo hơn.

“Này cậu bé, cậu bé ơi, ta vẫn luôn thắc mắc...”

Khi thấy Tiết Thanh chạy qua, người phụ nữ bán cá bỗng hô lớn.

“Nếu là vì thức dậy trễ, sợ trễ học nên mới cố gắng chạy nhanh thì cũng không sao, nhưng đằng này ngày nào cậu cũng đi thật sớm, chạy thật nhanh, như vậy cũng rất mệt đó, lại không được ngủ nướng thêm.”

Mấy ngày nay, vào mỗi buổi sáng khi đi học, Tiết Thanh cũng đã quen với những người trên đường, có lẽ bởi vì bọn họ đều có điểm chung, đó là đều ở thành Trường An và đều ra đường vào sáng sớm.

Giống như mọi khi, Tiết Thanh không dừng lại, cũng không quay đầu. nàng đáp:

“Không phải đâu ạ... Bởi vì “Thiên tương hàng đại nhậm vu tư nhân dã” (1) mà...”

Người phụ nữ kia liền “ồ” lên một tiếng, nhìn theo bóng dáng Tiết Thanh đã chạy xa.

“Thơ Mạnh Tử nha.” Bà nói.

Tiết Thanh đã chạy đi xa nên không nghe được lời người phụ nữ bán cá vừa nói, nếu không chắc chắn nàng sẽ rất bất ngờ. Một người phụ nữ quanh năm bán cá, cơ thể lúc nào cũng tỏa ra mùi tanh hôi, vậy mà lại biết đến thơ Mạnh Tử. Thật không ngờ nước Đại Chu này lại có được nhiều người tài đến như vậy.

Người phụ nữ bán cá thích đọc sách Mạnh Tử kia khiến cho người ta phải thở dài vì bất ngờ. Còn đứa học trò không thích đọc sách, lại muốn xin nghỉ phép kia cũng khiến cho tiên sinh phải thở dài vì chán nản.

“Con phải cố gắng học tập thật tốt.” Tứ Hạt tiên sinh buồn rầu, nhíu mày nói: “Bóng đá có gì tốt chứ.”

Càng khiến cho người ta phải thở dài nhiều hơn đó là vị tiên sinh đó lại không thể trách mắng học sinh, chỉ đành phải khuyên nhủ nhẹ nhàng bảo học sinh kia sớm ngày đi học lại.

“Con muốn kết hợp giữa khổ và nhàn mà.” Tiết Thanh nói.

“Bóng đá có cái gì nhàn đâu.” Tứ Hạt tiên sinh vỗ bàn...

Nhìn theo tay của Tứ Hạt tiên sinh, Tiết Thanh phát hiện ra cái bàn này không giống cái bàn lúc trước.

“Ồ, tiên sinh, người phát tài rồi ạ?” Tiết Thanh chen vào hỏi, tay vỗ lên bàn: “Thầy cố ý mua bàn giống với bàn của trường học trên núi đúng không?”

“Có cái bàn mà còn cần phải mua sao? Người đọc sách nên biết...” Tứ Hạt tiên sinh hừ một tiếng, sau đó lại vỗ bàn nói tiếp: “Đừng có giả bộ nói sang chuyện khác, chơi bóng rất mệt, một đám người chạy tới chạy lui chỉ vì tranh giành một trái bóng, mồ hôi đổ đầm đìa, vừa bẩn vừa dễ bị thương, có gì đâu mà nhàn?”

“Sau khi ra mồ hôi thì cơ thể mới cảm thấy dễ chịu được ạ.” Tiết Thanh nói: “Chứ ngồi im lặng ở đây cả ngày, đầu óc con cũng muốn hư luôn.”

“Đó là do con lười biếng cả thôi!” Tứ Hạt tiên sinh trừng mắt nổi giận: “Con có biết hay không, con chỉ có thời gian năm năm để học, sau năm năm là phải thi Trạng Nguyên rồi vậy mà bây giờ chỉ mới đọc được ba quyển sách. Thời gian không chờ đợi bất kỳ ai đâu.”

“Nếu thời gian đã không chờ đợi bất kỳ ai vậy thì thầy mau giảng bài hôm nay cho con nghe đi ạ!” Tiết Thanh nói: “Thầy đã lãng phí khá nhiều thời gian rồi.”

“Hừ, lại còn dám nói ngược lại ta phí thời gian, rõ ràng là con...” Tứ Hạt tiên sinh trừng mắt.

“Cái đó không thể gọi là lãng phí thời gian được. Làm việc gì mà có sự chuẩn bị tốt thì sẽ tốt hơn chứ ạ. Giống như con đi chơi xúc cúc, hoạt động cơ thể thì tinh thần cũng vui vẻ hơn, như vậy việc đọc sách cũng tốt hơn rồi.” Tiết Thanh nói tiếp: “Giống như thầy bây giờ, có nói gì thì con cũng không nghe, vậy thầy đã chuẩn bị biện pháp gì để xử lý tình huống này chưa?”

Tứ Hạt tiên sinh nhìn nàng.

“Con nói rất có lý. Thầy sai rồi.”

“Thầy nói quá lời rồi ạ, chúng ta vào học thôi.” Tiết Thanh thi lễ nói.

Tứ Hạt tiên sinh “ừm” một tiếng, lật ra một trang sách, sau đó không biết nghĩ đến cái gì lại nhìn về hướng Tiết Thanh, lúc này nàng đang ngồi ngay ngắn, chăm chú chờ ông giảng bài.

“Từ trước đến giờ con vẫn luôn nói nhiều thế sao?”

Tiết Thanh lắc đầu.

“Không phải ạ, thầy hỏi thăm người ta một chút sẽ biết thôi, con vẫn luôn không thích nói chuyện nhiều.”

Điều này tất cả người trong Quách gia đều biết, Tiết Thanh lúc trước là một người nhát gan, ít nói, Tứ Hạt tiên sinh cười vuốt râu, ông đang tính nói gì đó thì Tiết Thanh lại tiếp tục mở miệng.

“Cũng không biết vì sao mà mỗi lần gặp thầy con lại nói nhiều như vậy.” Nàng nghiêm túc nói: “Hay là bởi vì “gần mực thì đen, gần đèn thì sáng” đây?”

Hừ, Tứ Hạt tiên sinh nghe vậy liền trừng mắt.

“Chép lại quyển sách này hai lần cho ta.” Ông đẩy quyển sách trước mặt tới chỗ Tiết Thanh.

Tiết Thanh nhướng mày.

“Không phải chép nguyên văn trong sách, mà là chép lại lời giải thích ta đã nói qua.” Tứ Hạt tiên sinh vội vàng bổ sung thêm.

Cái này thì còn được, Tiết Thanh gật đầu, cầm bút chăm chú viết.

Nguy hiểm thật, Tứ Hạt tiên sinh thở phào, suýt chút nữa lại bị giảng đạo lý thêm một lần nữa rồi, may mà ông nhanh trí. Ôi, làm một tiên sinh như ông có phải là quá hèn nhát rồi không?

Nghĩ như vậy nên ông nghiêm túc đứng lên, đi đến sau lưng Tiết Thanh.

“Tư thế cầm bút không đúng...”

“Cầm bút cao lên...”

“Viết sai một chữ rồi!”

Tiết Thanh quay đầu liếc ông một cái.

“Tiên sinh à, hình như khi phát hiện con viết sai một chữ, người rất vui vẻ và kích động thì phải.” Nàng nói.

Đúng là... Tứ Hạt tiên sinh suýt chút nữa thì cười ra tiếng, ông cố nén cười mà giả vờ nghiêm mặt.

“Viết sai có cái gì đáng tự hào đâu.” Ông uống một ngụm nước lại nói tiếp: “Viết nhanh lên, đừng có thừ người ra đó nữa.”

Tiết Thanh quay đầu tiếp tục viết, Tứ Hạt tiên sinh đứng sau lưng nàng không nói chuyện, không cố nén cười nữa mà nhìn nàng khẽ cười.

Ông cười không tiếng động, cười thoải mái, cười vì đắc ý.

Đứa bé này bộ dạng thì thật thà, hiền lành như chú chim cút bé nhỏ nhưng mà tính tình đôi khi lại quá ngang bướng làm cho người ta khó mà chống đỡ được.

Nhưng mà cũng không thể phủ nhận một điều, tuy tính tình có chút ngang bướng nhưng ngược lại cũng rất chăm chỉ.

Tứ Hạt tiên sinh nhìn bóng dáng gầy yếu, đang ngồi ngay ngắn ở phía trước, rất giống bóng lưng nàng độc của Tiểu Hà.

Ông cũng biết trên bàn tay nhỏ bé đang cầm bút lông kia có mấy vết chai nhỏ, không có ai chỉ dựa vào nhanh mồm nhanh miệng mà có thể có vết chai này trên tay. Ông biết vết chai đó là do trong thời gian gần đây, Tiết Thanh thường xuyên luyện tập nắm dây thừng leo lên, leo xuống núi Lục Tuyền. Hơn nữa đứa bé này còn có thể nói đầy đủ, không thiếu một chữ lời giảng của tiên sinh về quyển Xuân Thu thứ ba...

Trong mắt Tứ Hạt tiên sinh chợt dâng trào nước mắt, rõ ràng là ông vẫn đang cười nhưng vì sao nước mắt cứ không kiềm được mà chảy ra thế này?

Ông ngẩng đầu, cố gắng để mình không rơi nước mắt nữa.

“Bé ngoan.” Ông nói: “Nếu như cha con vẫn còn sống...”

Ông thì thào nói.

Tiết Thanh “dạ” đáp lời.

“Thầy nói gì ạ?” Nàng hỏi nhưng không quay đầu lại.

Tứ Hạt tiên sinh cũng không nhìn Tiết Thanh mà vẫn như cũ, ngẩng đầu nhìn trời, thông qua khe hở trên mái nhà lều cỏ, ông thấy bầu trời xanh thẳm, rất xa, không thể chạm tới được.

“Ta nói nếu như cha con vẫn còn sống, nhìn thấy con chăm chỉ học hành thế này nhất định sẽ rất vui mừng.” Ông nói.

Tiết Thanh dừng bút.

“Thầy quen cha con sao ạ?” Nàng quay đầu hỏi.

Tứ Hạt tiên sinh hừ một tiếng.

“Ta đây là đang khen con thôi, thế mà con lại hỏi đi đâu vậy.” Ông tức giận nói: “Con chỉ cần nói câu cám ơn tiên sinh đã dạy bảo là được rồi.”

Tiết Thanh “ồ” lên.

“Thầy mà còn cần con phải khen nữa sao? Thầy đừng kể chuyện cười nữa nha.” nàng nói xong lại tiếp tục ghi chép.

Tứ Hạt tiên sinh trừng mắt một cái, sau đó lại tiếp tục ôm bụng cười ha hả, cười đến nỗi đôi mắt cũng đỏ lên.

...................

“Mẫu thân ơi, con đi ra ngoài một lát nha.”

Nghe thấy tiếng gọi, Tiết mẫu thân quay đầu lại nhìn, bà thấy Tiết Thanh đã thay đồ khác và đang đi tới.

“Thiếu gia thật đẹp trai.” Noãn Noãn ôm mặt hô lớn, thật kỳ lạ, vẫn là gương mặt quen thuộc hằng ngày nhưng vì cái gì hôm nay lại thấy thiếu gia trông đẹp hơn nhiều?

Bộ đồ Tiết Thanh đang mặc chính là đồng phục xúc cúc của các thiếu niên. Bỏ đi chiếc áo bào rộng thùng thình ngày xưa, bộ đồng phục quần đen, áo hồng này giúp dáng người Tiết Thanh thêm cao lớn và xinh đẹp hơn.

Eo không được thon, bởi vì bên trong có bọc vải, nhưng vai thì không có gì che chắn.

“Ha ha, ta vẫn luôn đẹp như vậy mà.” Tiết Thanh vuốt tóc Noãn Noãn nói.

Tiết mẫu thân có chút lo lắng nói.

“Con thật sự muốn đi chơi xúc cúc sao? Lỡ bị thương thì sao... rất nguy hiểm...”

Tiết Thanh cười lắc đầu.

“Mẫu thân không cần lo lắng đâu ạ.” nàng nói xong liền xoay người đi, Tiết mẫu thân vội giữ chặt Tiết Thanh lại, đưa cho nàng một cái áo khoác.

“Buổi chiều trời lạnh, nên mặc thêm áo khoác.” Bà nói.

Noãn Noãn sờ cái trán đầy mồ hôi của mình, lại đưa tay ra ngoài để xác nhận, có gió sao?

Tiết Thanh hiểu ý Tiết mẫu thân, liền mặc áo khoác vào.

“Bên trong con cũng có mặc thêm rồi, mẫu thân không cần lo lắng.” nàng nói nhỏ.

Tiết mẫu thân không nói gì nữa, sau khi căn dặn vài câu thì để Tiết Thanh đi ra ngoài. Bà nhìn theo bóng dáng Tiết Thanh đã đi xa, khẽ nói thầm.

“Thật là, cũng không biết có người nào xem không nữa, lỡ bị thương thì phải làm sao đây.”

“Người xem khẳng định không ít đâu ạ.” Noãn Noãn nói.

Bên bờ sông có không ít người đứng xem, đứng xa xa hầu hết là các nàng gái mới lớn, còn đứng gần đó là các thanh thiếu niên. Tất cả mọi người đều đang chăm chú nhìn những thiếu niên bên này.

Mà các thiếu niên trong sân đều đang cùng nhìn một thiếu niên.

Bộ quần áo mà thiếu niên này mặc không giống với bọn họ.

“Sao cậu lại không thay đồ đi?” Trương Song Đồng nói: “Hôm nay đến lượt cậu ra sân, chẳng lẽ cậu muốn đổi ý sao?”

Tiết Thanh cười, giơ tay cởϊ áσ khoác, làm lộ ra bộ đồng phục quần đen áo hồng đang mặc.

“Cậu không thấy nóng à?” Mấy thiếu niên xung quanh nhịn không được cười nói.

“Tôi sợ làm bẩn quần áo.” Tiết Thanh cười nói.

Lời này càng làm mọi người mắc cười hơn.

“Nói gì vậy, xúc cúc thì phải chịu dơ đồ thôi.” Trương Liên Đường lắc đầu, nhìn đi chỗ khác

nhưng không biết vì cái gì lại nhìn Tiết Thanh thêm lần nữa.

Cậu ta... mặc bộ đồ này trông rất đẹp.

***

(1) Thiên tương hàng đại nhậm vu tư nhân dã: Trời trao trách nhiệm cho người có chí lớn, phải luôn cố gắng hết sức, vượt qua rất nhiều gian nan, khổ cực để hoàn thành.