Quyển 1 - Chương 30: Kinh ngạc

Mặc dù lúc đó Tiết Thanh không nghe rõ được lời bài hát là gì nhưng vì giọng ca kia quá hay, kết hợp với cảnh tượng đẹp như tranh vẽ mà nàng thấy được khi mới vừa lên núi, làm nàng có ấn tượng rất sâu về nó.

Chỉ tiếc là Thanh Hà tiên sinh lại không nhận nàng làm học trò, kể từ ngày đó nàng cứ tưởng rằng cả đời này chắc không thể nào còn cơ hội được thấy cảnh đẹp và nghe giọng hát hay như thế nữa chứ.

Bây giờ nàng đã được đi học ở đây rồi, không chỉ có thể ngắm nhìn cảnh đẹp trên núi Lục Tuyền mà còn gặp được người có giọng hát tuyệt vời kia nữa. Mặc dù cách làm này không được ngay thẳng cho lắm nhưng “học ké” cũng chưa đến nỗi bị coi là trộm.

Bởi vậy mới nói đi học chính là lựa chọn đúng đắn nhất, thật giống với câu thơ: “Thư trung tự hữu nhan như ngọc.” (1)

Người trẻ tuổi kia vẫn chưa đi, hắn ta cầm cây sáo lên đang tính thổi thì thấy Tiết Thanh vẫn còn đứng ngơ ngác tại chỗ nhìn mình.

“Cậu không cần lo.” Hắn ta nhìn Tiết Thanh, sau đó đưa tay lên môi, ra hiệu với Tiết Thanh rằng mình sẽ giữ bí mật chuyện này: “Ta sẽ không nói cho người khác biết đâu.”

Tuy động tác này rất bình thường nhưng khi ngón tay thon dài của hắn ta làm như vậy lại khiến Tiết Thanh cảm thấy hành động đó thật đẹp.

Suy nghĩ như vậy không phải bởi vì kiếp trước nàng chưa từng nhìn thấy người đẹp trai, mà là do nàng không muốn để ý xem những người đó đẹp hay xấu. Bởi vì người càng đẹp thì càng nguy hiểm. Đây là một định luật không bao giờ thay đổi mà những người làm ăn như nàng luôn luôn phải ghi nhớ.

Lúc này không cần làm việc nên có nhìn nhiều thêm vài lần cũng chẳng sao. Tiết Thanh cười xấu hổ, nàng nhanh chóng vuốt thẳng những nếp nhăn trên áo.

Người trẻ tuổi đưa cây sáo lên môi. Tiết Thanh thấy vậy liền “ôi” một tiếng, hình như người ta đang tính thổi sáo rồi, có lẽ nàng không nên ở đây làm phiền.

Người trẻ tuổi lại nhìn Tiết Thanh thêm lần nữa, ánh mắt sáng trong nhìn nàng như đang dò hỏi.

“Huynh tên gì?” Tiết Thanh hỏi.

Hóa ra là sợ mình nói không giữ lời sao, người trẻ tuổi mỉm cười.

“Lạc Đình.” Hắn đáp.

Tiết Thanh “à” một tiếng. Lạc Đình, nàng lẩm nhẩm cái tên này lại một lần để ghi nhớ.

“Còn có việc gì sao?” Lạc Đình nhìn Tiết Thanh, lịch sự hỏi.

Nghe vậy, Tiết Thanh lại “à” một tiếng lắc đầu, sau đó nhìn hắn tiếp tục đưa cây sáo lên môi.

“Mà nè.” Không biết nghĩ đến cái gì, Tiết Thanh lại vội vàng mở miệng.

Lạc Đình thấy nàng không nói gì thêm nữa nên hắn cũng im lặng theo.

“Huynh hát rất hay.” Tiết Thanh nói.

Lạc Đình gật đầu.

“Ta biết.” Hắn nói.

Có kiểu trả lời như vậy nữa à? Không phải nói người ở cổ đại đều rất khiêm tốn sao? Tiết Thanh cười, nhìn thấy Lạc Đình đang sắp thổi sáo. Đứng ở góc bên này càng nhìn rõ được dáng người thon dài và gương mặt thu hút của hắn ta, mỗi khi có cơn gió thổi qua, áo dài trắng của hắn ta sẽ lay động theo, khiến người khác có cảm giác thật dễ chịu, giống như giọng hát trong trẻo của hắn ta vậy.

Cảm nhận được ánh mắt của Tiết Thanh, Lạc Đình liền quay đầu nhìn nàng cười một tiếng. Bấy giờ Tiết Thanh mới lấy lại tinh thần, nàng ngượng ngùng cười một tiếng cúi chào Lạc Đình, sau đó nhanh chân chạy đi.

Sau lưng truyền tới tiếng sáo trầm bổng, êm ái khiến cho Tiết Thanh cảm thấy thật dễ chịu, nàng nhẹ nhàng bước chân đi qua các con đường núi gồ ghề, nhảy qua mấy khối núi đá, khóe miệng bất giác mỉm cười. Người ta thường nói nếu được nhìn thấy những điều đẹp đẽ luôn khiến cho tâm trạng cảm thấy vui vẻ hơn, câu nói này quả thật không sai.

“Ê, nè.”

Vừa đến lớp học đã có người vẫy tay với Tiết Thanh.

Mấy ngày nay nàng không còn đi học trễ nữa. Đây cũng là lần đầu tiên nàng thấy nhóc mập đến trước, bởi vì cậu ta rất thường hay đến trễ, trong mười lần đến lớp đã có đến tám lần đi trễ rồi. Nguyên nhân có lẽ là do giống như cậu nhóc đã từng nói, bởi vì Nghiêm tiên sinh không nghiêm khắc nên cậu ta cũng không sợ sẽ bị phạt khi đến muộn.

Thế nhưng hôm nay nhóc mập lại không đến trễ, thấy Tiết Thanh đến liền vội vã chỉ vào chỗ trống bên cạnh.

“Tử Thanh, Tử Thanh, đến đây ngồi nè.” Cậu nhiệt tình gọi.

Trẻ con luôn rất ngây thơ và nhiệt tình, lần thứ hai gặp lại Tiết Thanh, cậu ta đã hỏi tên nàng. Tiết Thanh biết tên mình quá nổi tiếng nên đã nói đại mình tên Tử Thanh cho xong. Nhóc mập thì ngược lại, giới thiệu hết tất cả mọi thứ về bản thân cho nàng nghe, từ tên tuổi đến gia đình, quê quán...

Trương Niện, mười ba tuổi, sống ở phía Tây thành Trường An, nhà có vài mẫu đất khô cằn. Nghe nói đáng lẽ ra lúc đầu cậu ta được đặt tên là Khiên Ngưu, bởi vì khi mẫu thân Trương Niện sinh cậu ta ra đời, cha cậu ta đang chạy trong nhà đuổi bắt con trâu đang chạy trốn nên mới tính đặt tên này. Cũng may sau đó đã bị mẫu thân cậu ta ngăn cản, mẫu thân cậu đã biếu vị đồng sinh (2) nghèo kế bên nhà một bầu rượu để nhờ người đó đặt tên cho cậu nhưng nhũ danh (3) của cậu vẫn là Khiên Ngưu.

Cậu ta còn có một tiểu muội, nhỏ hơn cậu ta một tuổi, tuy chỉ mới mười hai tuổi nhưng tiểu muội cậu ta đã phải làm trụ cột gia đình. Bởi vì mẫu thân Trương Niện mất sớm, thế nên những vấn đề về ăn uống, may vá trong nhà đều do tiểu muội cậu ta làm.

“Hôm nay tiểu muội ta làm bánh đường đỏ cho ta nè.”

Nhìn thấy Tiết Thanh đã ngồi xuống, Trương Niện liền đắc ý nói, sau đó lại hào phóng vỗ hộp cơm nhỏ của mình.

“Ta có thể cho cậu nếm thử... một miếng.”

Tiết Thanh nói cảm ơn cậu nhóc. Trương Niện đang tính nói thêm gì đó thì Nghiêm tiên sinh đã cầm sách bước vào. Lớp học đang ồn ào cũng vì vậy mà lập tức yên tĩnh trở lại.

Thật ra trên lớp có thể nói chuyện, chỉ cần nhỏ tiếng một chút là được rồi. Trương Niện nghĩ thầm, cậu nhìn Tiết Thanh đang ngồi bên cạnh mình, tuy dáng ngồi cậu ta không nghiêm chỉnh lắm thế nhưng vẻ mặt lại đang rất chuyên tâm nghe thầy giảng, có lẽ cậu không nên làm phiền cậu ta lúc này.

Khó khăn lắm mới chờ được đến giờ tan học, Trương Niện hưng phấn cầm hộp cơm của mình ra.

“Cậu xem, ta không có lừa cậu nhé, bây giờ thì có thể ăn rồi nè...” Trương Niện vừa nói xong liền ngẩng đầu lên nhìn qua, hiện tại Tiết Thanh đã chạy tới gần cửa rồi. Cậu thấy vậy liền vội vã gọi Tiết Thanh lại.

Tiết Thanh nghe tiếng gọi liền quay đầu, vẫy tay chào cậu.

“Tôi có việc nên đi trước nhé.” Nàng nói.

Trương Niện đành nhìn nàng rời đi.

“Làm cái gì mà bận vậy nhỉ?” Cậu nói thầm nhưng cũng không nghi ngờ hay cảm thấy khó hiểu nhiều về việc đó. “Chẳng lẽ Tử Thanh cũng là một người bận rộn giống Lạc Đình?”

Tiết Thanh không nghe được câu này, nếu không nàng nhất định sẽ dừng lại nếm thử bánh đường của nhóc mập.

Tiết Thanh đi đến đỉnh núi nhưng vẫn không thấy được bóng dáng Lạc Đình, giữa rừng núi cũng không vang lên tiếng hát nào. nàng nhìn sợi dây thừng được giấu trong bụi cây, có lẽ hắn ta đã đi nơi khác rồi.

Nhưng trước kia nàng chưa từng thấy Lạc Đình đến nơi này, hôm nay chắc là ngoại lệ, vậy ngày mai có lẽ hắn ta sẽ không tới đây nữa rồi.

Tiết Thanh nắm dây thừng leo xuống núi, nàng giẫm lên vách đá rồi nhanh chóng trượt xuống.

.....................

Buổi chiều Tiết Thanh không đến trường học chỗ Thanh Hà tiên sinh nữa vì Nghiêm tiên sinh đã giảng xong quyển sách Xuân Thu.

“Tiếp theo học cái gì ạ?” Tiết Thanh hỏi.

“Ừm, bây giờ con hãy giải thích lại quyển Xuân Thu cho ta nghe nào.” Tứ Hạt tiên sinh đắc ý nói.

Tiết Thanh hiểu ý ông, Tứ Hạt tiên sinh nói như vậy có nghĩa là đang muốn nàng nói lại những lời mà Nghiêm tiên sinh đã giảng. Yêu cầu này lúc trước ông chưa hề nói với nàng, mà lại chờ sau một tháng mới nói...

“Mùa xuân tháng giêng năm Công nguyên, vua nhà Chu làm chủ thiên hạ. Tháng ba, vua Chu liên minh với các chư hầu. Mùa hè tháng năm chính là thời gian xảy ra điển tích “Trịnh Bá đấu với Đoạn Vu Yên”. Đây chính là những lời mà Nghiêm tiên sinh đã giảng...” Tiết Thanh lưu loát nói.

Lúc đầu Tứ Hạt tiên sinh rất kinh ngạc nhưng ngay sau đó ông đã chán nản nhìn Tiết Thanh.

“Làm sao mà con có thể nhớ kỹ được hết vậy?” Ông hỏi.

Bởi vì mỗi đêm nàng đều sẽ thức ghi chép lại bài giảng đã nghe được hôm đó, rồi lại học thuộc lòng xong hết mới chịu đi ngủ. Cứ cố gắng chăm chỉ thì sẽ có ngày được lợi, nghĩ vậy mà nàng luôn vui vẻ siêng năng học tập.

“Đã nói con là Văn Khúc tinh (4) chuyển thế mà thầy lại không tin.” Tiết Thanh cười nói.

Tứ Hạt tiên sinh liếc nàng một cái. Hừ, ông không thèm để ý đến cái đứa học trò luôn thích tự khen mình này nữa đâu!

“Được rồi, bây giờ con hãy nghe cho kỹ, ta sẽ giảng lại quyển Xuân Thu.” Ông nói.

Tiết Thanh ha ha cười, bên trong căn nhà tranh đổ nát vang lên tiếng nói chuyện.

“Con còn tưởng thầy không biết giảng quyển sách này thế nào luôn chứ.”

“Hừ, đừng có hỗn, con nên nhớ ta cũng là Văn Khúc tinh chuyển thế đấy...”

.....................

Lúc này ở Quách gia, Trương Liên Đường và Trương Song Đồng đang ngồi trong phòng Quách Tử An nghe cậu ta kể lại đầu đuôi câu chuyện.

Trương Song Đồng kinh ngạc.

“Thật không ngờ cái tên nhóc này lại chơi ác như vậy... Tử Khiêm bị lỗ to rồi...” Cậu nói.

Trương Liên Đường chỉ lắc đầu, vẻ mặt như đã biết trước.

“Huynh đã từng nói cậu bé đó không phải người dễ ức hϊếp mà mấy đứa không chịu nghe. Nếu các đệ mà tùy tiện kiếm chuyện với cậu ta thì chắc chắn sẽ phải chịu thiệt thòi.” Hắn nói.

Quách Tử An nắm chặt tay, lạnh lùng đáp.

“Chờ hết hai tháng, đệ nhất định sẽ cho cậu ta biết tay.”

Trương Liên Đường không nói gì thêm.

“Bây giờ cậu ta đang làm gì? Hay chúng ta qua đó xem thử đi.” Hắn nói với Trương Song Đồng.

Trương Song Đồng cũng tò mò về việc đó nên vội gật đầu đồng ý.

Quách Tử An trừng mắt, cậu khó hiểu hỏi.

“Không phải cậu ta... đang đi học ở chỗ Thanh Hà tiên sinh sao?”

***

(1) Thư trung tự hữu nhan như ngọc: Trong sách có người con gái đẹp, câu này ý muốn nói trong sách lúc nào cũng có nhiều điều hay, bổ ích.

(2) Đồng sinh: Học trò chưa thi tú tài hoặc chưa đỗ kỳ thi tú tài.

(3) Nhũ danh: Tên đặt lúc mới sinh.

(4) Văn Khúc tinh: vị thần được dân gian tôn thờ là thần quản lý công danh, lợi lộc của học trò.