Chương 80: Kết Song Đan

Tầm mắt Lạc Khôi rõ ràng đã quấn lên toàn bộ bóng tối, một chỗ quen thuộc như đã từng tri kỷ gắn bó, đem hắn có chút thổn thức.

Thổn thức? Lạc Khôi có chút nhớ mùi vị của Hồi Ức trà, con người bị vây giữa hoài niệm cũng là vây khốn đi bước chân, suy nghĩ một khi lẩn quẩn, bước chân chính là không hoạt.

Có thể Hồi Ức trà điên đảo lật tung lên thứ đã phủ đầy bụi bặm, Lạc Khôi lại nghĩ đó là nhân sinh. Có thể quá khứ không đáng giá, nhưng có đôi khi, đáng giá nhất lại là một thứ đã từng, hoặc là đã bỏ qua.

Một thứ đã từng, một thứ đã bỏ qua? Lạc Khôi loé lên một điểm sáng, về lý muốn có Thần hồn phải rút ra một sợi ý thức đi nuôi dưỡng, ý thức thì rõ rồi, hỷ nộ ái ố đủ loại cung bậc cảm xúc đan xen, nhưng Lạc Khôi xét thấy hắn không nhất thiết phải phân ra một sợi ý thức đầy đủ như vậy, hắn chỉ cần một loại.

Đó là sợi ý thức về bóng tối. Đừng nhìn hắn sáng mắt là bỏ xuống thứ theo hắn mười sáu năm, đừng xem hắn sáng mắt là để bóng tối vĩnh viễn lui về phía sau, trải nghiệm đó, thiếu khuyết đó, đoạn ký ức đó, chẳng khác nào nền móng đầu tiên nhắc cho hắn, cuộc sống không bao giờ dễ dàng.

Lạc Khôi cũng không phải tự đại cho rằng một sợi ý thức bóng tối có thể làm nên một Thần hồn đúng nghĩa, nhưng đừng quên hắn đã mở ra thức hải, cũng đừng quên con đường của hắn là thách thức trật tự, Kim Đan của hắn, Thần hồn của hắn, vậy thì lấy bóng tối gầy dựng nên đi.

"Đến."

Theo Lạc Khôi rút ra sợi ý thức bóng tối nhét vào trong đan điền, tưởng như vô số chân khí sẽ đem sợi ý thức vây quanh cho kết kén, Lạc Khôi lại không cách nào tin nổi.

Không có chân khí vây thành kén, chỉ thấy lũ lượt tạp khí mang theo hắc ám chen chúc vào kinh mạch hắn, bọn chúng cũng không cần chu thiên, đúng là tự hành vọt đến đan điền, đem sợi ý thức bóng tối kia vây lại.

Bị vô số tạp khí vậy mà phản khách vi chủ, chân khí trong đan điền Lạc Khôi như tức giận, vô số đạo khí lập tức nổi sóng, áp đến bạo.



Cái này? Lạc Khôi như dự cảm đến cái gì, hắn đâu còn ngồi đó nhìn lấy xem bọn chúng đánh lên nhau, trong ý thức cấp tốc phân ra một sợi ý thức bình thường, rất nhanh ném đến đan điền.

Hắn biết tình thế cấp bách lắm, nếu không xử lý kịp thời, chỗ tốt kia xem như bỏ. Sợi ý thức vừa vào đan điền, Lạc Khôi đã nhấc lên chân khí đang nổi sóng bạt qua bên này, theo Lạc Khôi lấy dị pháp đi điều động, chân khí chỉ có thể bỏ xuống tạp khí, hướng sợi ý thức phủ qua.

"Kịch" một tiếng phân chia, đan điền Lạc Khôi giống như chia hai nửa ranh giới, một bên chân khí đang xây chắc Kim Đan màu sẫm, một bên tạp khí hắc ám không có dấu hiệu ngừng lại, vẫn đang điên cuồng xông về sợi ý thức bóng tối, cũng đem nó kết nên một cái khác Kim Đan màu đen.

Không đúng, còn không đúng cái gì, Lạc Khôi vẫn phải chờ đi xác nhận một chút. Hắn nâng lên chu thiên, ý đồ muốn nhờ hồ nước này đẩy nhanh Kết Đan.

Thời gian điểm vội, nháy mắt đã đi qua ngày thứ ba, Kim Đan màu sẫm bị tầng tầng lớp lớp chân khí phủ đầy đã dừng lại, tại trong đan điền đẩy ra một loại năng lượng khổng lồ, nếu có thể nổ, tin tưởng cũng là một loại chấn động thương khung.

Mặc dù vậy, Lạc Khôi chú ý vẫn là nửa bên kia, Kim Đan màu đen cũng có dấu hiệu thành hình, nó không có bá đạo như Kim Đan màu sẫm, Lại Khôi lại là một trận kinh hỷ lên.

Thường thì sợi ý thức đi Kết Đan sẽ tạm thời bị Kim Đan phong bế lại nuôi dưỡng, có điều trong Kim Đan màu đen, Lạc Khôi rõ ràng phát hiện ý thức của mình cùng sợi ý thức bóng tối không có bị cắt đứt, cái này nói lên một chuyện kinh thiên động địa, nhất định sẽ không có người tin.

Phải biết ý thức cùng thần thức là hai phạm trù tưởng chừng như độc lập nhưng đầy tính phụ thuộc, có thể thần thức làm được những thứ vượt ra xa ý thức, nhưng đừng quên ý thức là điều khiển được thức thức. Thần thức làm cái gì, đều phải ý thức đến phối.

Nhưng chuyện này liên quan gì đến việc Lạc Khôi không bị cắt đứt với sợi ý thức bóng tối? Đương nhiên quá liên quan. Không bị cắt đứt, Lạc Khôi có thể dùng ý thức điều động ý thức bóng tối đi sai sử, đây chẳng khác nào là một dạng ý thức sai bảo thần thức.

Một tên Kim Đan cảnh có thần thức thần niệm, một công năng chỉ có tu sĩ Hồn Hải cảnh mới có, nói ra nghe đến rợn cả người.