Tầm mắt Lạc Khôi chỉ có thể nhìn đến hạn hẹp, hắn thậm chí đưa cánh tay ra còn không thấy bàn tay, tình hình đúng là có chút tắc.
Lạc Khôi ngồi xuống dò xét đến thực địa, nơi này nói mặt đất không phải mặt đất, nói điểm rơi không phải điểm rơi, hắn giống như đang bị đẩy, dưới chân không có điểm tiếp xúc nhưng hết lần này đến lần khác đều có thể bước đi.
Rất lạ.
"Quỷ chủng, đây là có chuyện gì?"
Lạc Khôi hỏi, nhưng rất nhanh tự nhủ "bỏ đi", con hàng này thời điểm trọng yếu đều trốn, muốn nó bỏ ra cái gì đều khó.
Hắn nghĩ một chút, thời điểm đi vào mũ quan tưởng như phải tìm cách dịch chuyển, mũ quan lại là tự động dịch chuyển hắn đến nơi này.
Chiếu theo cách này, hắn muốn quay lại Cửu Long mạch, cũng phải chờ đến tự động dịch chuyển?
Không được, hắn đi vào mũ quan cũng là đi vào địa bàn của Thống Quỷ, phải nhanh hơn nữa tìm được chỗ trọng yếu.
...
Thượng Kinh đại lục địa thế rất khác An Nam đại lục, nếu như An Nam đại lục đa phần đồng bằng kéo dài, Thượng Kinh đại lục lại là từng mảng núi non trùng điệp.
Người Thượng Kinh có câu "Thượng vì cao, ngạo vì Kinh", ý nói đại lục này có hai thế lực cực kỳ khủng bố Man Thượng cùng Kinh Vệ, bên này Man Thượng có thể ngự trị trên cao, bên kia Kinh Vệ lại không thiếu thiên kiêu ngạo thị.
Tưởng như Man Thượng cùng Kinh Vệ một rừng không thể có hai hổ, bọn hắn đúng là chưa bao giờ đối lên nhau. Có người nói, Thượng và Kinh là cùng một gốc, bọn hắn không đối lên nhau là đương nhiên.
Nhưng cũng không phải không có thông tin khiến người khác tỏ ý ngờ vực, Thượng cùng Kinh thực ra không hề phân nhánh, bọn hắn cùng nhau dựng lên một cái thế lực thần bí, không nói người khác cũng có thể nghĩ đến, này đương nhiên là Thống Quỷ.
Thống Quỷ lạ lắm, bọn hắn tại Thượng Kinh đại lục không hề ồn ào, giống như tồn tại mà như không tồn tại, không có bất kỳ điểm gì khiến người khác đi lo sợ.
Nhưng đó cũng là chuyện của chung.
Trong một sơn trại phỉ, một tên trại chủ mặc quần khố cứng thân ở trần, trên đầu đội lên mũ kết lông chim, đứng sau hắn là một đám cũng thân trần quần khố nhưng đầu không có mũ, tất cả chăm chú nhìn về một tiểu nữ chừng mười tuổi, đang nằm ngất đi dưới đất.
Tên trại chủ thân gọi Qua Hạp cho người lật đến tiểu nữ, khi hắn nhìn đến khuôn mặt này, hoảng sợ đến muốn khóc.
"Gây ra hoạ lớn rồi."
Qua Hạp lầu bầu trong miệng, hắn còn chưa kịp nghĩ cách đi xử trí, bên ngoài sơn trại truyền đến một giọng điệu không nỡ, rất nhanh tiểu nữ trên mặt đất đã không thấy đâu.
Sơn trại phỉ xưa nay trời không sợ đất không sợ, chỉ sợ là gặp đoạn tai ương này. Qua Hạp rất muốn tự sát, nhưng hắn không có can đảm làm đến, đồng dạng tại Thượng Kinh đại lục, càng không ai có can đảm này.
Có tiếng xé rách trong từng đầu kinh mạch, có tiếng đứt đoạn trong từng đầu xương cốt, có tiếng tuyệt vọng đọng nơi cổ họng, Qua Hạp biết không qua được, ánh mắt vậy mà nhắm lại.
Hắn không muốn nhìn thấy cảnh thân thể mình, càng không muốn thấy đám thuộc hạ, từng cái đang thống khổ cực điểm biến thành từng đầu Quỷ Oa.
...
Cách đó vài dặm, tiểu nữ đã tỉnh lại, nàng nhìn đến tường tận đám người trong sơn trại biến thành Quỷ Oa, trong ánh mắt điểm lên một điểm tối, số Quỷ Oa mới vừa biến thành vậy mà lạc ấn trong con mắt của nàng, biến mất không thấy gì nữa.
Đứng bên cạnh tiểu nữ, một tên thân ếch đầu người nhưng khuôn mặt cực kỳ khôi ngô, hắn đưa bàn tay ếch chắn ở trên đỉnh đầu tiểu nữ, rõ ràng là không muốn bầu trời làm sao tiểu nữ.
Trên bầu trời, đúng là mây đen cuộn vần, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh xuống lôi đình. Tên thân ếch đầu người xem như không thấy, không hỷ nộ nói với tiểu nữ:
"Ăn no sao?"
"No."
"Ăn ngon sao?"
"Không ngon."
Tên thân ếch đầu người mặc dù khôi ngô nhưng ngôn từ rất ít, tiếp nói:
"Tìm đến chân khí vô câu, đảm bảo ngon."
Tiểu nữ lại làm như không có chuyện gì lớn, hời hợt nói:
"Hắn đang ở trong người ta."
Tên thân ếch đầu người loé lên một điểm kinh dị, rất nhanh nắm lấy tiểu nữ rời đi.
...
Cùng lúc đó, tại Hải Vân Môn, cũng là trung tâm của Kinh Vệ, một lão già đứng cạnh một tiểu nữ, nàng này hình dáng lại giống hệt tiểu nữ tại sơn trại phỉ, cả hai cùng nhau nhìn lấy mênh mông trời mây nhẹ chuyển, có điều nhìn đến thận trọng.
"Ngươi xảy ra chuyện?"
Lão già giọng rất già nua hỏi. Tiểu nữ cũng là hời hợt:
"Hắn đang ở trong người ta."