Lê Dương đứng ở trên thuyền, Lạc Khôi thấy rõ Lê Dương không có động, trên thân thuyền cũng như trên mặt nước lại có cái gì chõi đi ra, đem tầm mắt đột ngột biến đổi.
Tầm mắt biến đổi, cảnh vật xoay vần, Lạc Khôi ngước nhìn lên bầu trời, tám thanh đại kiếm như tên đang bắn vυ"t về thân thuyền, Lạc Khôi chỉ kịp xoay một bước, đại kiếm đã lướt dọc thân người.
Phập, phập, ..., phập.
Đại kiếm khổ ngang vượt nửa bề người xuyên đến rất mạnh, thú vị là, thuyền ma nhỏ yếu cắm trên thân tám thanh kiếm nhưng trụ đến vững chãi, một chút rung lắc cũng không có, vẫn nhẹ trôi.
Tám đại kiếm rõ ràng đem Lạc Khôi vây ở giữa, mặc dù giữa chúng vẫn có khoảng trống đủ để Lạc Khôi thoát ra, Lạc Khôi lại thấy hắn đi không được.
Không thể không nói cả tám đại kiếm này đều giống đồ thật, và nếu Lạc Khôi đoán không lầm, chúng là tám mai trận kỳ của Lê Dương.
Phá trận không khó, đơn giản nhất chính là hiểu trận. Lạc Khôi thấy mình không cần thiết phải hiểu trận, mà đúng hơn Lê Dương không có cho Lạc Khôi có thời gian đi hiểu trận, tám đại kiếm vừa phong toả đường ra, trên không bỗng có tiếng rít gào, một thanh đại kiếm còn to gấp mấy lần vυ"t đến, nhắm thẳng đỉnh đầu Lạc Khôi.
Kiếm chưa đến, bạo khí đã lấn đến trước, tóc dài Lạc Khôi cũng theo đó tung bay, hắn hiểu bố cục của Lê Dương, trong kiếm có kiếm, trong trận có trận.
Đừng nhìn chỉ có thanh đại kiếm thứ chín công kích Lạc Khôi, tám thanh đại kiếm đâu chỉ là phong toả hắn, đây là một loại Khốn Chế trận, vừa vây khốn vừa kiềm chế.
Quả nhiên là Trận Pháp sư luôn có bản sự, bọn hắn thực lực có thể không cao nhưng lại làm đến nhiều việc cho người khác phải ngước mắt lên nhìn. Chính như Lê Dương, hắn chỉ là một tên Luyện Khí tầng sáu tưởng chừng như vô hại, ai có thể nghĩ hắn tiện tay liền có thể bố trí ra Khốn Chế trận? — QUẢNG CÁO —
Đừng quên Khốn Chế trận vừa khốn vừa chế, đây chẳng khác nào một cái Lĩnh Vực của tu sĩ Tụ Thần cảnh. Nghĩ lại lúc trước tại tân sinh thi đấu, nếu Lạc Khôi gặp Quang Lạc, Tinh Lạc hay là Lê Dương, phần thắng về tay ai khó mà nói trước.
Trước mắt một đại kiếm như trời giáng nộ cương, Lê Dương quả thật chơi có chút lớn, Lạc Khôi nóng máu hét lên một tiếng, tay không ngần ngại nắm ngay một đại kiếm chắn ở bên hông, rút lên.
Phăng, tê lạp.
Đằng sau tiếng rút kiếm sáng tỏ, một tiếng xê dịch đứt đoạn kéo theo ù ầm, sau lưng Lạc Khôi nhấc lên một đoạn sóng vồ, thuyền ma theo đó cũng chia năm xẻ bảy vỡ tung ra.
Mà theo Lạc Khôi rút kiếm, gần như đồng thời, bảy thanh đại kiếm còn lại một trận dịch chuyển, vô số tràng cảnh cấp tốc đảo.
Phía trước mặt Lạc Khôi hiện lên một cảnh nước chảy đến vực sâu, sau lưng hắn sóng cao mấy trượng cũng hung hãn ập xuống, Lạc Khôi mới không có thời gian đi đối ứng cái này, đại kiếm trong tay quất thẳng về phía trên.
Tranh.
Mũi kiếm trong tay Lạc Khôi đánh lên thân đại kiếm đang vυ"t tới điểm lên một đầu tinh quang, tưởng như song kiếm đối nghịch có thể lẫn nhau hất ngược, Lạc Khôi lại một trận khó chịu.
Không phải hắn chịu không được đại kiếm đánh xuống, mà là đại kiếm trong tay vốn là đồ của Lê Dương, mới không có dễ như vậy bị hắn nắm đánh. — QUẢNG CÁO —
Lạc Khôi khó chịu còn chưa qua, "ầm ập" một tiếng sóng đánh quét qua thân người, đôi chân hắn theo đó trượt dài trên mặt nước, mắt thấy bị cuốn xuống vực sâu.
Xem ra Khốn Chế trận ép đến quá lợi hại, đại kiếm phía trên cũng không hề dừng lại thế kiếm, một mực chẻ xuống rất nhanh, Lạc Khôi hừ đến một tiếng, sóng nước vậy mà bị hắn cưỡng cho đột ngột dừng lại.
Thuỷ pháp cuốn lên.
Một đạo sóng tốc chuyển đem thân mình Lạc Khôi nâng lên, hắn cũng không có lựa chọn vứt đi đại kiếm đã nắm trong tay, đại kiếm rõ ràng đã lướt xuống tới, Lạc Khôi lại hiện lên vẻ hứng thú.
Lê Dương chơi lớn, hắn chỉ có thể chơi lớn.
Một đạo chân khí chui vào trong đại kiếm, Lạc Khôi thấy đại kiếm bỗng nhẹ, khoé miệng có chút điểm lên ý quả nhiên, không ngần ngại lần thứ hai trong vòng nửa cái chớp mắt đánh lên đại kiếm đang bổ xuống kia.
Tranh lạp một tiếng vỡ đôi, đại kiếm trên không bị Lạc Khôi đánh ngược trở về, đâu đó trên thân kiếm truyền đến vụn gãy, đại kiếm theo đó cũng biến nhỏ thành tiểu kỳ, bị Khốn Chế trận cuốn đi.
Nửa cái nháy mắt, cục diện chuyển rất nhanh. Đúng, hai tiếng "tranh" qua hai lần xuất kiếm chỉ trong vòng nửa cái chớp mắt mà thôi, nhưng khác biệt ở mỗi lần ra chiêu, đó là khác biệt về cự lực.
Rõ ràng Lạc Khôi đánh nhau cùng cấp rất ít dùng lên chiêu thức, hắn có vẻ ưa cái cách dùng chân khí phủ lên pháp khí đi so độ hung, cái này vốn có chút hoang dã thuần tranh, nhưng Lạc Khôi thấy tốt cho xương cốt là được. — QUẢNG CÁO —
Hắn mới chỉ khởi động.
Khốn Chế trận bị bắt đi một kiếm cùng huỷ đi một kiếm, nhưng nếu Lạc Khôi mới chỉ khởi động, Lê Dương càng mới làm nóng mà thôi.
Như đã nói, trong kiếm có kiếm, trong trận có trận.
Khốn Chế trận bị khắc chế đi một phần, Lạc Khôi rất nhanh phát hiện một loại khốn sát đến bóp nghẹt, cả ở không gian lẫn trong hơi thở.
Khốn Sát trận.
"Hay lắm."
Lạc Khôi nổi lên khô rốc, Lê Dương lựa chọn Khốn Sát trận ý đã rõ, cuộc đấu này nếu không điểm lên chút huyết tinh, đúng là vô vị.
Càng ý tứ là, từ lúc ra chiêu đến giờ, Lạc Khôi không có phát hiện Lê Dương là đang trốn ở chỗ nào.