Chương 63: Gặp người quen

Vốn thông tin mà Ô Tắc muốn chuyển cho Nhất Thống cũng liên quan đến Cửu Long mạch. Lạp Yên để hắn trước khống chế Cửu Long mạch, chỉ sợ tin tức mà hai người bọn hắn có được là giống nhau.

Ô Tắc không còn nghĩ đến chuyện này, hướng Lạp Yên hỏi:

"Ngươi tính xuống Quỷ Đầu Ngư làm sao?"

Quỷ Đầu Ngư chính là quái vật nuốt đi Hạ Hàn cùng Lam Ngọc. Quỷ Đầu Ngư đương nhiên là Lạp Yên mang tới, xử trí như thế phải xem ở Lạp Yên.

"Cầm xuống Cửu Long mạch rất hệ trọng, nếu có trở ngại, ngươi tuỳ ý sai sử là được."

...

Lạp Yên rời đi, Ô Tắc cũng rời đi, Lạc Khôi đi ra nhìn cái cái hố sâu hun hút lượn lờ quỷ khí, có chút chột dạ:

"Nhị Hắc, ngươi yếu như vậy?"

Một vòng chia hai nửa Thái Cực Đồ bao lấy cái hố, rất nhanh có một cái bóng uể oải từ miệng hố lao ra, bị Thái Cực Đồ cuốn đi.

Lạc Khôi có chuyện phải làm, rất nhanh cũng rời đi Tây vực.

...

Tây vực nếu biết nói:

"Tên khốn, vì ngươi mà ta ra thảm cảnh này, một chút liếc mắt thương xót cũng không có?"

...

Hai nhánh chính sông Nhị Giang một cái gọi Tây Giang một cái gọi Đông Giang, bên nào cũng có cồn ma. Nếu như Tây Giang cồn ma bị Thiền Trúc Điện chiếm cứ, Đông Giang cồn ma lại do Hồn Điện quản hạt.

Không giống như Thiền Trúc Điện siêu độ linh hồn, Hồn Điện chiếm xuống Đông Giang cồn ma là vì muốn bắt hồn đi luyện.

Lúc này, bên trong một toà kiến trúc được thiết kế theo kiểu hầm mộ tại Đông Giang cồn ma, Lý Phong Hồ vẫn đang khu trục tàn lực của Mạch Trần La ra khỏi thức hải.

Hồn Điện cùng Cổ Mạch Môn đánh lên đã lâu, hôm nay hắn mới biết Cổ Mạch Môn không phải dạng dầu hết đèn tắt, nhất là Mạch Trần La còn có thể đối lên Hạ Cầu.

Càng nhục nhã là, Hồn Điện xưa nay lấy hồn đi vỗ ngực xưng tên, hết lần này đến lần khác lại bị người khác dùng thần hồn đi công kích, đây chẳng khác nào vừa đánh người vừa đánh mặt.

Còn tốt, hiện tại hạ du Cửu Long mạch loạn thành một bầy, ít ra danh ngạch đi vào Trùng Động sẽ phải đánh tiếp mới biết. Hắn cùng Đơn Dương Kiếm Phái mới vừa kết minh, cơ hội thắng không phải là không có.

Về phần Cổ Mạch Môn, hiện tại chưa phải là lúc nhấc lên quyết chiến sinh tử. Nói đúng hơn, Hồn Điện chưa sẵn sàng.

...

Trên đầu sông đổ về Đông Giang cồn ma, không khó để bắt gặp thuyền ma. Cái gọi là thuyền ma, cũng chỉ là thuyền chở xác chết mà thôi.

Tại Cửu Long mạch sông nước, người chết địa táng rất ít, đại đa số người chết được người thân lựa chọn thuỷ táng.

Thuyền ma chính là loại thuyền chuyên đi vớt xác chết thuỷ táng, mang đến bán cho Hồn Điện.

Có thể việc này quá mức tàn nhẫn, nhưng vì sinh tồn, có không ít người lựa chọn nghề này nuôi thân. Dù sao người cũng đã chết, làm thức ăn cho thuỷ quái hay mang đến bán cho Hồn Điện, kết cục vẫn là đã chết.

Lạc Khôi trong trang phục lái đò, hắn chèo thuyền ma đi Đông Giang cồn ma. Để không bị người nhận ra, Lạc Khôi dùng một tầng chân khí phủ lên thân người, đem khuôn mặt cùng bộ dáng cải biến đi.

Phải biết tu sĩ dùng chân khí cải biến hình dạng không khó, cái khó là làm sao che giấu xuống khí tức. Lạc Khôi phủ lên chân khí về sau, hắn phát hiện khí tức của hắn có thể tuỳ ý biến đổi, cái này phải đánh lên công lao của chân khí mười ba vân.

Có lẽ chân khí mười ba vân còn có công năng khác, chỉ là chưa được hắn khai phá ra mà thôi.

Đợi Lạc Khôi đưa thuyền đến bến đò, lục tục có đệ tử Hồn Điện đi ra khiêng xác, lúc một tên đệ tử ném cho Lạc Khôi mấy khối tiền tệ, Lạc Khôi đã ép sát người này bỏ lại vào túi, tiếng nịnh đủ hai người nghe:

"Quan gia, ta muốn đi tuyển."

Tên đệ tử này không có đáp lại, xoay lưng liền rời đi.

Lạc Khôi cũng không có chậm trễ, cuối người theo sát ở phía sau. Đi được một đoạn, tên đệ tử dù không quay đầu lại, miệng lại dặn dò:

"Cẩn thận cái mạng chó của ngươi, nếu lộ ra việc này, ngươi liền biết kết cục như thế nào."

Bề ngoài là nói như vậy, nhưng câu nào thật câu nào là diễn, trong lòng mỗi người tự hiểu lấy.

Không lâu sau, tên đệ tử đưa Lạc Khôi đến một cái khe vực, phía bên dưới tràn ngập vẻ âm u. Căn cứ tin tức Lạc Khôi thu được, nơi này là Phế Hồn Vực, cũng chính là nơi Hồn Điện vứt đi số hồn phế phẩm đã dùng qua.

Nói một cách tối nghĩa, nơi đây chẳng khác nào một cái bãi rác hồn. Thường thì Hồn Điện sẽ không quản số hồn đã vứt đi, nhưng bãi rác không đương nhiên toàn đồ hỏng, có đôi khi xen lẫn trong số đó, Hồn Điện lại bỏ đi hồn trân quý.

Hồn Điện từ chưởng môn, trưởng lão đến đông đảo đệ tử, sử dụng qua hồn nhiều lắm. Không ai dám chắc tất cả hồn tốt đều được bắt kỹ, cho nên mới có một màn "đi tuyển" này.

Dân gian có tục gọi hồn nhập vong, bất kể một cái người trần mắt thịt khi gặp bế tắc, có mấy ai không muốn tìm đến chỉ điểm từ người khuất?

Hạ du Cửu Long mạch kể đến môn phái sẽ không nhiều, cơ hội chen một bước vào tu tiên luôn khép lại với đại đa số người, nếu muốn lách qua khe cửa, đương nhiên là có bỏ ra.

Người đi tuyển bỏ ra, chính là để hồn tại Phế Hồn Vực nhập vào người, tìm kiếm hữu duyên.

Nếu là may mắn được hồn nhập truyền chỉ cho bí quyết, cũng không phải là không có cách bước vào tu đạo. Còn nếu chẳng may bị hồn nhập làm bậy, trở thành ngớ ngẩn là còn nhẹ, đôi khi phải đánh đổi bằng chính mạng sống của mình.

Người như Lạc Khôi lựa chọn Phế Hồn Vực, đó là đã cố giảm xuống rủi ro. Hồn tại Phế Hồn Vực đa phần đã bị dùng qua, một khi nhập vong, chúng muốn làm bậy cũng không phải chuyện dễ.

Lạc Khôi bỏ qua vẻ âm u mang theo cả cái lạnh nơi sống lưng, đang muốn hành động, hắn vậy mà bắt gặp một người quen đang đứng ở một bên khác trong Phế Hồn Vực.