Chương 6: Giao tranh

Thiếu niên nhìn ra điểm mấu chốt, hai người trong thời điểm không quá cách biệt đều đề cập con mắt của hắn, con mắt của hắn làm sao?

Từ trước đến nay hắn đều che mắt khi gặp người, vấn đề có lẽ nằm ở hắn không che mắt, bị người khác phát hiện ra dị thường.

"Nói, ngươi nhìn thấy cái gì trong mắt ta?"

Thiếu niên không có nhắm mắt mà còn tiến tới, bàn tay bóp lấy cổ nhấc lão bà lên, lạnh lùng hỏi. Cả trong suy nghĩ, thiếu niên chưa bao giờ nhân từ đối với người muốn gϊếŧ mình.

Nội tâm lão bà như sụp đổ, lão đang thống khổ còn lớn hơn vạn đao kiếm loạn vung vào người, da dẻ bắt đầu nứt kẻ, lớp thịt cũng bắt đầu hư thối.

Cảm nhận từng mảng thịt chuẩn bị rơi xuống, thiếu niên một tay ném lão bà đến góc thuyền, đôi mắt vậy mà chậm rãi nhắm lại.

Nằm thoi thóp tại góc thuyền, lão bà lấy ra mười mấy bình đan dược, cùng lúc đổ vào trong miệng tranh thủ chữa thương.

Thiếu niên cũng không rảnh rỗi, bắt đầu bố trí lên bẫy trúc, hành động này bị lão bà cố hé con mắt ra thấy, tuy ngạc nhiên nhưng cũng không nói cái gì.

Không lâu lắm, sáu chiếc thuyền nhỏ chật vật nối đuôi đi tới gần cuối rạch mương, rõ ràng là bị sóng lớn do Dã Nguyệt sụp đổ đánh qua.

Hạ Bàn đi đầu ra hiệu dừng lại, không có lựa chọn áp sát thuyền thiếu niên, hắn phất tay, mười tên thuộc hạ đều lấy ra cung tiễn, giương ngắm khoá lại thiếu niên.

"Chậc, dám gϊếŧ của ta ba người, chỗ tốt Tình trà này, ta không nhận không được."

Mặc dù không rõ sóng lớn khủng khϊếp kia từ đâu đến, nhưng Tình trà quá quan trọng, Hạ Bàn không thể không đánh cược tiếp tục đi tìm thiếu niên.

Bị Hạ Bàn khoá chặt, thiếu niên rất muốn thêm một lần mở mắt, nhưng nhanh chóng lắc đầu, cha hắn luôn để hắn quấn khăn che mắt, chỉ sợ mọi chuyện không có đơn giản như vậy.

Vù, một đầu bàn chông đánh úp phía sau lưng bọn người Hạ Bàn, thiếu niên lựa chọn ra tay trước, Hạ Bàn muốn đạt đến tin tức Hồi Ức trà, tin tưởng trước tiên sẽ không gϊếŧ hắn, đây là một cái cơ hội tốt.

"Bắn, phía sau giao cho ta."

Thiếu niên ra tay trước đều trong dự liệu của Hạ Bàn, vì Tình trà hắn không thể gϊếŧ thiếu niên, đây là cái lổ hổng lớn. Hạ Bàn khoé miệng khẽ nhếch lên, thân hình nhảy về phía sau, trường kiếm trong tay xẹt qua một đạo kiếm quang, lướt về phía bàn chông.

Cùng lúc đó, mười đầu tiễn rời khỏi dây cung, sưu, sưu, sưu, từng mũi tên xoay tròn, vậy mà đều hướng các nơi yếu hại của thiếu niên vυ"t đi.

Thiếu niên muốn đánh cược, Hạ Bàn càng muốn đánh cược, hắn tin tưởng trước khi thiếu niên chết, sẽ ói ra tin tức Tình trà.

So với ai, Hạ Bàn càng có nhiều cách.

Mười đầu tên như thiểm điện vừa loé lên đã đến đích, thiếu niên cầm ngọn trúc trong tay đập xuống, mặt sông bắn lên tung toé giọt nước, như là trên trời phủ xuống mưa to.

Trong màn mưa, mấy đầu ngọn trúc phóng ra, ở hướng đối diện, lại là hai bàn chông trúc một trái một phải ép tới Hạ Bàn, cục diện rất gấp.Quảng Cáo

Vừa bắn ra mũi tên, mười tên thuộc hạ biết thiếu niên chết chắc, đối diện mấy ngọn trúc đang phóng nhanh, cung tên trong tay đổi thành loan đao từng cái chém ra, đem ngọn trúc chặt thành từng đoạn. Phía sau Hạ Bàn cũng đã tránh đi bàn trúc, lo lắng nhìn về phía thiếu niên trên thuyền.

Hắn sợ thiếu niên chết rồi.

Đợi màn mưa đi qua, thân ảnh thiếu niên đã không thấy, nhưng Hạ Bàn lại cảm giác nguy cơ chết chóc đang đến, cái này không đến từ thiếu niên, mà đến từ lão bà lúc trước nằm co rúm sắp chết kia.

Khi Hạ Bàn nhìn đến ánh mắt lão bà, đôi chân không tự chủ ngã quỵ xuống, miệng gấp mở:

"Lão tổ. Cứu..."

Cùng thời điểm, tại nơi nào đó trong động quật, một lão già người khô quắt như rơm, bỗng mở ra con mắt thâm thuý như vì sao, bàn tay khẽ duỗi, một đạo ánh sáng bắn ra, rơi vào sông Nhị Giang.

Ánh sáng rơi vào sông Nhị Giang, nhấc lên một trận sóng nước, sóng nước lại kết thành một đầu rắn lớn, rắn lớn quẫy đuôi, lách nhanh trên mặt nước, hướng bên này rạch mương lao qua.

Nghe từ phương xa truyền đến động tĩnh,

lão bà hừ lạnh cong ngón tay gảy, tức thì một đầu thuồng luồng từ mặt nước ngoi lên, hướng nơi xa sông Nhị Giang khẽ hấp, đem làn nước ngược dòng cuốn tới.

Thuồng luồng ngoe nguẩy đưa thân mình vượt lên khoảng không chặn lại đầu rắn, rắn lớn cũng dâng mình lên trên tránh dòng nước ngược, vậy mà mở cái miệng ngồm ngoàn ra nói chuyện:

"Tha hắn một mạng, chuyện này xem như bỏ đi."

Ánh mắt lão bà loé lên tàn độc, không ngờ Hạ Bàn cùng tên kia có nguồn gốc, đang muốn cho thuồng luồng một ngoạn cắn tới, lại một đầu trúc vượt lên tất cả xuyên qua cổ Hạ Bàn, kèm theo đó là một lời hời hợt:

"Tha hắn hay không, phải hỏi ta mới được."

"Ngươi dám."

Rắn lớn lớn tiếng kêu lên, cái đuôi khổng lồ đập tới thiếu niên, nhưng thuồng luồng phản ứng cũng không chậm, cái đuôi lập tức đánh vào đuôi rắn, phát ra một tiếng đinh tai.

Oanh.

Dưới va chạm mạnh, mặt nước như muốn thoát ly dòng sông, cự lực nổ tung lan tràn ra bốn phía, đem rạch mương thoáng chốc hoá thành một vùng phế tích đầm lầy.

Cũng dưới chấn động rung trời, sông Nhị Giang lần nữa dậy sóng, mà lòng người hạ du Cửu Long mạch cũng như sóng nước, rung động không thôi.

Hạ du Cửu Long mạch mây gió sắp nổi lên.Quảng Cáo

Chỉ một chiêu, rắn lớn biết mình khó mà thắng nhanh, con mắt nó trừng đến lão bà, đuôi rắn cuốn lên Hạ Bàn đang dãy chết, uốn mình theo dòng nước mang hắn rời đi.

Thuồng luồng cũng một trảo bắt lấy thiếu niên, nháy mắt đã biến mất không thấy.

Đợi sóng nước sông Nhị Giang bình tĩnh trở lại, một thiếu nữ xuất hiện tại rạch mương, chính là vị khách của Song Ngư Môn nữ tử Lam Ngọc kia.

Lam Ngọc nhìn đến phế tích, con mắt hơi nhảy một cái, cấp tốc rời đi.

...

Màn đêm vẫn còn, thiếu niên ngâm mình trong sông, cái lạnh không thể làm hắn thôi nghĩ về Điền thúc cùng Điền Hạm.

Hắn leo lên thuyền muốn rời đi. Hạ Bàn cùng Hạ Bạch còn chưa chết, hắn không cho phép mình có một phút giây nhàn rỗi.

"Ngươi không muốn nghe con mắt của mình?"

Từ lúc thuồng luồng mang thiếu niên đến nơi này, lão bà một mực nhìn lấy hắn, giống như trước đó chưa từng xảy ra chuyện kinh khủng kia.

"Lần sau nếu gặp, ta sẽ lấy mạng của ngươi."

Thiếu niên đưa thuyền trôi đi, lạnh lùng cảnh cáo lão bà. Dù hắn không cần, nhưng dù gì thuồng luồng cũng chặn cho hắn một kích, cái này không thể không tính. Về phần lão bà trước đó muốn gϊếŧ mình, thiếu niên luôn luôn ghi nhớ, lần sau nếu gặp lại không thể như hôm nay dễ nói chuyện.

Lão bà một chút do dự, thiếu niên tựa hồ là con quỷ dữ đội lốt một tên phàm nhân, hắn không tu luyện qua, nhưng lại có thể làm được vài thứ không tưởng.

Bịch, một đoạn vải màu xám rơi trên boong thuyền thiếu niên, lão bà đau lòng nói:

"Cái này đã gϊếŧ chết thanh xuân của ta bốn trăm năm, hy vọng ngươi có thể làm được."

Thuyền trôi rất nhẹ, giữa đêm tĩnh lặng, lộ ra một cái bóng lưng gầy cô độc.

...

Một nơi tối đen như mực, tựa hồ đưa tay đều không thể nhìn thấy, bỗng nhiên từ từ sáng tỏ dần lên.

Theo ánh sáng chiếu rọi ra, chỉ thấy nơi này là một cái hang động, rộng chỉ chừng mười trượng. Hang động không có vật gì khác, ở giữa ngồi lấy một lão già, hai mắt hốc sâu.

Lão già này gầy da bọc xương, gò má nhô cao, tóc cứ như cỏ khô dưới nắng hạn lâu ngày, cảm giác bất cứ lúc nào đều có thể bốc cháy lên.Quảng Cáo

Một màn tại đoạn rạch kia hắn đều nhìn rõ, không ai khác, lão già chính là người mà Hạ Bàn gọi "lão tổ" kia.

"Tuyệt bà điên, rốt cuộc ngươi cũng hiện thân, chờ xem."

Lão già mở miệng khô rát, Hạ Bàn chưa chết, thiếu niên kia sẽ có người khác đi xử lý.

Sáng hôm sau, sau lưng lão già, một vòng tròn ánh sáng đang từ từ nhô lên, hang động lờ mờ từ từ sáng tỏ, khuếch tán lan ra.

Vòng tròn ánh sáng nhô lên phía sau đầu lão già càng trở nên thực chất, ngưng tụ thành một quả cầu màu vàng đỏ, lơ lửng tại hang động, tản mát ra khí tức nóng rực.

Sau mấy hơi thở, nhiệt độ hang động bị kéo lên đến khủng bố, vách đá bị nung lửa bắt đầu bong tróc ra, mà da tóc của lão già, cũng khô héo đi mấy phần.

Theo thời gian, quả cầu biến thành một đoàn quang cầu chói mắt, bên trong ẩn chứa vô số khóm lửa, tựa như mặt trời lúc nào cũng có thể bạo khởi phun trào.

"Đơn Dương?"

Khoé miệng lão già lẩm bẩm, hai tay bỗng nhiên biến đổi thủ pháp, sau lưng vậy mà từ từ mọc lên một cái vòng tròn ánh sáng khác, so với vòng tròn ánh sáng trước giống nhau như đúc.

Vòng tròn ánh sáng mới này mọc lên, lại dần dần hoá thành một quang cầu khác, hai quang cầu như hai mặt trời đặt gần nhau, lẫn nhau va chạm khóm lửa, bốc lên vô vàn sóng lớn ngọn lửa.

Giờ phút này, không khí mơ hồ bắt đầu cháy lên, phạm vi hang động chừng mười trượng như là Hoả Ngục, vách đá hoá lỏng sôi sùng sục, liền ngay cả lão già hô hấp cũng trở nên vô cùng khó khăn, da dẻ bắt đầu nứt toát, lộ ra cốt xương.

"Song Dương. Ta nhất định làm được."

Lão già cắn răng kiên trì, những lần trước, hai quang cầu hoả diễm vẫn một mực lẫn nhau xung đột kịch liệt, tựa hồ không thể đặt chung một chỗ song song cùng tồn tại.

Giống như, mặt trời chỉ có một, Đơn Dương liền định, Song Dương liền huỷ.

Thoáng chốc, tâm tình lão già lần nữa chìm vào đáy cốc, hai quang cầu cũng giống như những lần trước, bắt đầu sụp đổ.

Phốc.

Lão già không nhịn được phun ra một ngụm máu, hai cái quang cầu nhanh chóng chui vào thân thể, lão già tựa như già thêm mấy chục tuổi, ảo não không thôi.