Lạc Khôi nheo mắt lại, hắn thật sự nhìn không thấu Tinh Lạc. Nó rõ ràng hai lần bị xén vụn trên võ đài, nhưng hết lần này đến lần khác lại có một Tinh Lạc khác đi xuống đài, đi hướng hàng ghế Đơn Dương Kiếm Phái.
Tinh Lạc suy cho cùng là cái bóng, chỉ sợ nó có biện pháp bám thể, muốn diệt trừ nó, nhất định phải nghĩ cách khống chế lên cái bóng.
Cái bóng là gì đâu? Quỷ hồn, hay thần hồn?
Lạc Khôi có thể suy đoán mánh khoé của Tinh Lạc, cái bóng đầu nhập vào U Điện cũng có thể đã nhìn ra, nhưng những người khác có mặt tại nơi này không nhất định biết Tinh Lạc là làm cách nào, cách giải thích chỉ có thể là Tinh Lạc có nhiều phân thân.
Nhưng một tên Luyện Khí tầng bảy, làm sao có thể tu phân thân, kể cả Hạ Hàn cũng một bụng nghi hoặc, Đơn Dương Kiếm Phái không có loại công pháp này.
Mặc dù vậy, hắn trước cười khích lệ Tinh Lạc, ánh mắt không quên rơi trên người Lam Ngọc.
Nếu nói hôm nay thi đấu, hắn không sợ Đơn Dương Kiếm Phái thua thận, hắn là sợ Lam Ngọc cùng số người khác liên kết giở trò. Theo Hạ Hàn suy đoán, sau màn tân sinh đấu, nhất định có chuyện.
Lam Ngọc theo ánh mắt Hạ Hàn cũng nhìn lại, nàng giống như cười mà không phải cười, rất nhanh thu hồi đi ánh mắt.
Tiếng là Song Ngư Môn ra trận, nhưng Song Nhi Tâm là người của nàng, nếu Song Nhi Tâm đã bị gϊếŧ, mà hơi hướng chà đạp như vậy, chuyện này nàng thật không thể cứ như vậy nuốt xuống.
Hạ Hàn trông thấy Lam Ngọc lộ ra ngoan lạt, hắn ghé đến tai Hạ Cầu, nói nhỏ:
"Nếu có biến động, đệ phải tóm lấy tên áo khoác đen bên Cổ Mạch Môn."
Đừng nhìn Lạc Khôi che giấu rất khá, nhưng tu sĩ muốn nhận ra một người, cũng không nhất định phải nhìn đến hình dáng bên ngoài. Hạ Hàn là phát giác được khí tức của Lạc Khôi, mặc dù trên danh nghĩa hắn đang hợp tác cùng Ô Tắc, nhưng nếu có thể tự mình cầm xuống Lạc Khôi, hắn đương nhiên làm một mình.
Sở dĩ bây giờ còn không có động đến Lạc Khôi, đây là còn chưa phải lúc thích hợp. Nếu Hạ Hàn vô cớ động đến tân sinh đấu, đồng nghĩa tạo cớ vô cùng tốt cho các môn phái vây đánh Đơn Dương Kiếm Phái.
Lúc này, hai tên chấp sự quét dọn một chút võ đài, lại có hai tên tân sinh bước lên trên, đồng dạng cũng là một nam một nữ.
"Vô Tắc quan, Võ Linh."
Giọng nữ rất êm, Võ Linh lại thêm cái tư thế hơi cuối người, để lộ ra một khoảng trắng mênh mông, phong thái rất mê người.Quảng Cáo
Vô Tắc quan dù gì cũng đến từ Vô Tắc lưu vực, cho nên bọn hắn rất biết gϊếŧ người, cả trong cử chỉ. Như đối thủ của Võ Linh hôm nay, đúng là có chút khó xử.
"A di đà Phật, Huyền Độ, Thiền Trúc Điện."
Một cái đầu trọc tâm không nhúng tạp trần, đối diện với cảnh tục trần da thịt này, đâu đó trong ánh mắt có một tia hoảng hốt.
Cũng đúng, Huyền Độ mới mười sáu tuổi, Phật lý chưa nhuần, khó có thể bỏ xuống tạp niệm. Có thể Phật môn luôn là đường chính, Huyền Độ mới cất bước đã xuất hiện ngã rẽ, không lẽ tu Phật khó đến thế sao?
Huyền Độ mặc áo cà sa, vai trái cùng cánh tay để hở, theo hắn niệm quyết, phần vai cùng cánh tay bỗng nhiên bốc lên lửa thẫm, cháy hừng hực. Con mắt Huyền Độ theo đó cũng thanh tịnh lại, toàn thân có lửa cháy lan ra, đem cả người đốt lên như ngọn đuốc.
Mà ở phía bên phải, bàn tay Huyền Độ xoè ra, một đóm lửa theo đó nảy nảy lên, nở rộ ra một đoá hoa giấy.
Đúng, là hoa giấy.
Tây Giang cồn ma hoa giấy rất nhiều, cái này không phải Thiền Trúc Điện trồng chơi. Phải biết mỗi khi Viên Minh cầu độ, áo liệm trên khoác lên người, chính là từ hoa giấy bện thành.
Hoa giấy vốn đại diện cho linh hồn người chết, Huyền Độ nếu đã dùng nếu Phật Giấy Hoa Linh, hoặc là linh hồn của hắn theo hoa giấy bay đi, hoặc là phải có một linh hồn khác thế chỗ.
Mà người này, chỉ có thể là nhằm vào Võ Linh.
Đôi mắt Huyền Độ không hề mở, đôi môi lại không ngừng nhắp mở nhắp mở, càng lúc càng gấp, hoa giấy cũng vì thế bay lên.
Võ Linh không hiểu hoa giấy này dùng để làm gì, nhưng nàng cảm thấy rất buồn ngủ, đôi mắt cứ như vậy sụp xuống.
Một đoá hoa giấy lững lờ, Võ Linh thậm chí nghĩ là mình đang mơ, đến khi nàng thấy Huyền Độ, tên này đang ngồi trên hoa giấy, đưa tay vẫy nàng.
Võ Linh bước lên hoa giấy, cùng với Huyền Độ ngồi cạnh nhau. Hoa giấy bay lên trời cao, che đi cái cảnh Huyền Độ đưa tay cởi lấy áo Võ Linh, cả hai quấn lấy nhau lăn lộn.
...Quảng Cáo
Trên khán đài, mọi người không hiểu Huyền Độ cùng Võ Linh là làm cái gì, Huyền Độ một thân lửa cháy đứng bất động, Võ Linh giống như đang ngủ, trên khuôn mặt càng là hưởng thụ ý nồng?
Dẫn đoàn Thiền Trúc Điện là Viên Bảo, hắn đưa tay niệm Phật tội lỗi, dứt khoát xuống thuyền, rời đi.
Thiền Trúc Điện xong.
Trông thấy người Thiền Trúc Điện bỏ đi, Lam Ngọc lại chuyển hướng về Hắc Ma Phái, ngầm thừa nhận chuyện gì đó. Nhận được bên kia cái gật đầu, Lam Ngọc cuối người nói nhỏ với Trần môn chủ Song Ngư Môn, để Trần môn chủ cũng xuống thuyền rời đi.
Hạ Hàn nhìn như không thấy, sự việc tưởng như bình thường, hoá ra lại cả một vùng sóng ngầm đang tiếp diễn lấy nhau, rất khó mà đoán xuống.
Lúc này, Huyền Độ như đến cực hạn, "phụt" một tiếng lửa hắt, thân thể hắn tàn lụi xuống, theo gió phiêu tán mà đi.
Võ Linh mở ra mắt ướt, đầu lưỡi lại liếʍ qua môi mềm, tựa hồ không sao kiềm chế được cảm xúc, như muốn lại lần nữa bị hung.
Dù biết mình một chiêu cũng không có ra, nhưng Huyền Độ vì nàng mà nguyện ý vong linh, cái này thắng vẫn có chút gì đó không nỡ.
Về phần Võ Linh thắng, trong mắt rất nhiều người, so với Tinh Lạc thắng Song Nhi Tâm, càng thêm quỷ dị.
Lúc Võ Linh đi ngang qua Cổ Mạch Môn, Lạc Khôi mới nhận ra Võ Linh khác biệt, trên đỉnh đầu của nàng, vậy mà có một sợi Phật quang, chỉ là sợi Phật quang này đang bị ô uế hoen màu.
Tại sao hắn lại nhìn thấy được cái này?
Lạc Khôi có chút giật mình, quay sang hỏi Mạch Trần La:
"Mạch trưởng lão, ngươi thấy trên đầu Võ Linh có gì sao?"
Mạch Trần La tưởng Lạc Khôi nói đến khuôn mặt Võ Linh, cười nói:
"Tràn ngập ý xuân nha. Có điều nhìn yêu nữ này khát tình, ngươi không được."Quảng Cáo
"Ý ta nói là trên đỉnh đầu."
Lạc Khôi có chút dở khóc dở cười, lão già ngươi mới không được.
"À, nha. Không thấy gì."
Nhìn Mạch Trần La biểu hiện, rõ ràng là không có nhìn thấy sợi Phật quang kia, không lẽ?
Lạc Khôi không dám tin tưởng, theo hắn suy đoán, con mắt của hắn nhất định có liên quan đến Phật, cha hắn cũng biết điều này, cho nên mới bố cục cho hắn đoạn nhân duyên với Thiền Trúc Điện.
Hiện tại người khác không phát hiện, hắn lại nhìn ra Phật quang trên đầu Võ Linh, rốt cục đây là ý gì?
Có thể Huyền Độ thân mang Phật pháp vì Võ Linh mà chết, Võ Linh càng là dính Phật quang trên người, hắn muốn biết con mắt của hắn có công dụng gì, chỉ sợ phải tìm đến Võ Linh.
Liên tiếp hai trận đều lấy kết cục quỷ dị mà kết thúc, mọi người rất mong cặp thứ ba sẽ đánh nhau ra trò.
Cặp thứ ba là giữa đệ tử Hắc Ti Môn cùng Giang Sa Môn, kết cục lấy Hắc Ti Môn mà chiến thắng. Để Lạc Khôi rất hứng thú với Hắc Ti Môn ở chỗ, bọn hắn chính là lấy chân khí hoá tơ, đem cả sàn đấu phủ dày màng nhện.
Không phải Lạc Khôi muốn chân khí dị pháp mình cũng như vậy, hắn là thấy chân khí hoá tơ rất giống với cách hắn lấy một thức gϊếŧ ngàn người, nếu đệ tử Hắc Ti Môn làm được, chứng tỏ chân khí cũng vô cùng hùng hậu.
Cặp thứ tư lên đài là đệ tử Lạc Vân vực và Tam Tinh Bố. Lạc Vân vực giống như Vô Tắc lưu vực, cũng là địa phương đậm mùi chết chóc. Có điều Lạc Vân vực không có tổ chức có tiếng nói như Vô Tắc quan, hôm nay đại diện Lạc Vân vực cũng không phải người do Lạc Vân vực bồi dưỡng, hắn là một tên tán tu.
Bên kia Tam Tinh Bố lại đưa đến tân sinh có phần đặc thù, tên này cái trán rất cao, tựa như mọi khối óc tầm cỡ của nhân loại, đều hội tụ đến hắn. Tam Tinh Bố lấy trận pháp uy danh, tên đệ tử gọi là Lê Dương chỉ cần lấy một trận pháp cấp một, liền đả bại Lạc Vân vực.
Nửa ngày bốn trận đánh, trận thứ năm cũng không có nửa điểm trì hoãn, Lạc Khôi số 9 chậm rãi bước lên võ đài.