Chương 27: Một thức

Cái này?

Lão già chống quải trượng chột dạ, nếu nói hắn muốn cái gì nhất, đương nhiên vẫn là Cổ Mạch Môn đạt được thứ tự tốt tại tân sinh thi đấu, môn đồ hay ngoại lai đại diện thi đấu vốn có thể để qua một bên.

Chỉ là nhìn đến cái cách Lạc Khôi đánh bay Hồ Phong, đây không phải là muốn nói cho Cổ Mạch Môn rạch ròi một chuyện, nếu Cổ Mạch Môn xem hắn là một kẻ đánh thuê, cái giá đương nhiên không rẻ.

Lạc Khôi quả thật là có ý này, Cổ Mạch Môn nếu đã gắn thêm chữ "Cổ", rõ ràng lưu tồn chỉ có thể tính bằng vô số niên kỷ, theo năm tháng lắng đọng xuống, há có thể tích trữ giản đơn?

Cổ Mạch Môn là có căn cơ, thậm chí căn cơ rất sâu, cho nên Cổ Mạch Môn muốn hắn đại diện thi đấu, chấp nhận đánh đổi một số thứ là chuyện không thể tránh khỏi.

Vừa rồi hắn đánh cho Hồ Phong không rõ sống chết, ý nói mạng sống của một Hồ Phong cỏn con liền chưa phải cái giá tiền hắn muốn.

Lão già chống quải trượng sống không biết bao nhiêu năm, ánh mắt nhìn thấu không biết bao nhiêu sự tình, làm sao lại không hiểu ý Lạc Khôi. Hắn lặng lẽ hướng Lạc Khôi truyền âm:

"Cổ Mạch Môn sẽ không để ngươi thất vọng."

Nghe được lời của lão già vang lên trong đầu, Lạc Khôi thầm than, quả nhiên có thể cầm trịch một môn phái, có mấy ai không phải lão hồ ly? Lão già chỉ cần nhìn hắn ra chiêu với Hồ Phong, đã có thể nhìn ra dụng ý bên trong, nhạy bén này không phải ai cũng có thể có được.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, việc này cuối cùng cũng chỉ là trao đổi, nếu Lạc Khôi thể hiện không được như Cổ Mạch Môn mong muốn, Cổ Mạch Môn cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.

Lạc Khôi có chút tâm tắc, đầu chuỳ trong tay bổ ra phía trước, một tên thiếu niên cứ thế bị hắn đánh rơi xuống sông.

Nhìn như một kích rất đơn giản, nhưng Lạc Khôi không hài lòng cho lắm, số lượng người đông như thế này, nếu cứ đánh xuống từng cái, quá lâu.

Hắn muốn nhanh, nhanh nữa.

Muốn vậy, như thế nào chỉ cần một kích, mới có thể hạ gục tất cả người trên thuyền?

"Vây công hắn."

Một tên thiếu niên mang trang phục Cổ Mạch Môn hét lên, nếu cứ để Lạc Khôi thoải mái bổ chuỳ từng người, khả năng trận này không cần đánh tiếp.

Lạc Khôi cho dù mạnh, đó cũng là sức lực một người, chỉ cần bọn hắn liên kết từ nhiều hướng đánh tới, Lạc Khôi có thể chống đỡ bao lâu?

Người nơi này dã tâm đều không thiếu, nghe tên đệ tử Cổ Mạch Môn nói có lý, không ít người tạo thành một cái vòng vây, rất nhanh dùng pháp khí đồng bổ về phía Lạc Khôi.

Đây là không cho hắn cơ hội trở ra?Quảng Cáo

Một hơi thở, Lạc Khôi vẫn chưa để tâm đến hỗn tạp chiêu thức đang vồ đến, hắn đang nghĩ đến việc dùng một thức có thể phá nhiều người, cái này phải làm như thế nào đâu?

Có thể, điều kiện tiên quyết chính là chân khí đủ hùng hậu, nhưng muốn phân tán đánh vào từng cái mục tiêu, việc này nhất định phải có vật dẫn.

Thông thường tu sĩ có thể đem chân khí đổ vào pháp khí để đánh ra võ kỹ, pháp khí chính là vật dẫn. Nhưng ai có thể cùng lúc dùng đến trăm thanh kiếm hay vài trăm trường đao để gϊếŧ người?

Cái này dù được nhưng cũng là kham không xuể, càng là hơi hướng bất tiện không khoái.

Hai hơi thở, Lạc Khôi cảm thấy nguy hiểm đang rất gần, hơn ba mươi thiếu niên chính là hơn ba mươi pháp khí, đồng dạng cũng là hơn ba mươi võ kỹ, nếu đều rơi trên người hắn, cái này là chết người chứ không phải đùa.

Lạc Khôi vẫn vậy, trong đầu cố chấp nghĩ đến một thức phá ngàn người kia, nếu hắn phân tán ra ngàn đạo chân khí, có thể lấy cái gì làm vật dẫn?

Phốc.

Một đạo kiếm khí trước nhất cắt lên người, Lạc Khôi giật mình tỉnh táo lại, thời gian đã không cho phép hắn liều mạng, chỉ là khi nhìn đến từng tia máu của mình bắn lên khắp mặt, hắn như bị cái gì dẫn dắt.

Cuối cùng tại hơi thở thứ ba hắn cũng vỡ lẽ ra, nhưng lúc này cũng đã không kịp, một loại pháp khí đánh trên người.

Phốc, phốc, phốc.

Lạc Khôi cố gắng đem chân khí phủ dày tại những nơi yếu hại, trọng chuỳ trong tay không chút nào giữ lại quất mạnh về phía trước, mở ra một cái lối đi.

Nhìn bảy, tám tên bị mình quất ngược về sau nằm bất động, Lạc Khôi cởi ra áo ngoài buộc lại vết thương nơi bụng, gằn giọng:

"Gϊếŧ."

Trọng chuỳ bị Lạc Khôi vụt khỏi tay, đem một tên đệ tử Cổ Mạch Môn cắm trên mặt thuyền, phần ngực nát bấy. Mà thân hình hắn lúc này đã sải ra, lúc đến đứng bên cạnh đầu chuỳ, hai tay lần nữa đã nắm lấy nó.

Bên trong đan điền của Lạc Khôi, chân khí dị pháp như bị kêu gọi, từng luồng chân khí cuồng bạo ồ ạt tuôn ra, đầu chuỳ vốn đang bị nắm chặt trong tay Lạc Khôi có chút không chịu nổi, run lên.

Đợi đến khi hai con mắt Lạc Khôi đỏ ngầu, trọng chuỳ lại rung càng mạnh, bên trong nó có cái gì đó đang nhộn nhạo, tựa hồ sắp nổ tung ra.

Nhìn đến trọng chuỳ trong tay Lạc Khôi nung nấu một cỗ năng lượng khổng lồ, đám thiếu niên nào dám chần chừ, tất hướng bên phía ngoài thuyền vọt ra.

Trong chiến đấu, chỉ có kẻ sợ hãi mới thối lui. Một khi lui đi, bất kỳ chỗ tốt nào cũng sẽ không có phần. Nhưng nếu bây giờ không lui, rất có thể sẽ không còn cơ hội chọn lại một lần.Quảng Cáo

Có điều đám thiếu niên là không hiểu Lạc Khôi, càng không hiểu câu chuyện giữa đã chọn và từ bỏ.

Đúng, giữa chọn và bỏ, có thể là trong tích tắc. Nhưng trong mắt Lạc Khôi, nếu người khác đối đãi với hắn như là tử địch, hắn sẽ bồi đến cùng.

Chân khí dị pháp, phát uy đi.

Uỳnh.

Một tiếng nổ tung từ trong đầu chuỳ phát ra, kéo theo đó là mấy chục sợi chân khí như rễ cây đâm tới về tứ phía, độc ác là khi chân khí rễ cây tìm đến mỗi một thiếu niên vừa vây ráp hắn, nó vậy mà lại hoá thành từng đầu chuỳ, hướng đỉnh đầu mỗi người đồng loạt đánh xuống.

Phụp, phụp,..., phụp.

Từng tiếng nổ não nghe đến nghẹn, lão già đứng ở thuyền cạnh bên có chút run rẫy, lắp bắp:

"Ngươi, ngươi, vậy mà đem bọn chúng... đều gϊếŧ?"

Phải nói chân khí hoá chuỳ không khó, nhưng Lạc Khôi có thể một lúc làm ra mấy chục chuỳ, cái này sao có thể?

Không chỉ vậy, cục diện mặc dù bị Lạc Khôi lấn, nhưng không một ai bị hắn nhắm đến có thể thoát khỏi chiêu này, cái này sao có thể?

Rất nhiều cái "sao có thể" đảo qua đảo lại trong đầu lão già, thứ duy nhất hắn có thể tin tưởng lúc này, chỉ có thể là rất nhiều người bị Lạc Khôi gϊếŧ rồi.

Còn lại một nửa thiếu niên trên thuyền nhìn thấy cảnh này, từng cái tê dại da đầu, cái này sao có thể?

Một tên Luyện Khí tầng bốn, một thức gϊếŧ hơn ba mươi người, cái này sao có thể?

Có lẽ "sao có thể" sẽ là bí ẩn lớn nhất trong cuộc đời bọn chúng. Chỉ là bí ẩn này lại do một người hung ác nắm giữ, chỉ có thể theo hắn mà chôn vùi?

Lạc Khôi mặc kệ những ánh mắt hoảng sợ đang dè chừng, hắn khuỵ chân xuống đưa tay ôm bụng, miệng thổ lấy máu tươi.

Một thân gầy không mặc áo, nổi bật với nó là vô số vết thương đang rỉ máu, Lạc Khôi phảng phất như không hợp với nơi này, bị vô số người sợ hãi, chối bỏ.

...

Cổ Mạch Môn nằm ngay nhánh cuối hạ du Cửu Long mạch, từ nơi này đi ra biển rất gần.Quảng Cáo

Đừng nhìn Cổ Mạch Môn bị gạt ra xa trung tâm hạ du Cửu Long mạch, cái này đối với họ chưa hẳn là chuyện xấu. Nếu nói không quá, con đường ra biển là do Cổ Mạch Môn kiểm soát.

Có thể bên ngoài đại dương mênh mông có vô tận nguy hiểm, nhưng ai dám chắc sẽ không có bến bờ bên kia?

Lạc Khôi đứng trên một lầu các tại Cổ Mạch Môn, hắn đưa mắt nhìn ra hải dương đang có chút bình lặng, thở dài.

Tu Chân giới giống như hải dương, thoạt nhìn có vẻ bình lặng, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể nổi lên sóng lớn.

Trùng Động cũng vậy, thoạt nhìn nó là cơ duyên, nhưng có mấy người có thể cười đến cuối cùng? Năm xưa cũng chỉ có một Đoạn Dương làm nên chuyện, còn những người khác từng vào Trùng Động đã đi đâu?

Chỉ sợ cốt xương đều lạnh.

Lão già cầm quải trượng đi đến đứng bên cạnh Lạc Khôi, thận trọng:

"Ngươi có mấy phần nắm chắc?"

Mặc dù Lạc Khôi thể hiện quá mức động lòng người, nhưng danh ngạch Trùng Động nếu đã dùng đến tân sinh để quyết định, cuộc đấu này nhất định khốc liệt, các môn phái khác chưa hẳn không có chuẩn bị.

Trùng Động quá quan trọng, một Cổ Mạch Môn xưa nay khép mình cũng không chịu được đi ra tranh, đương nhiên đã cân nhắc được hơn.

"Mạch môn chủ, ngươi biết vì sao Trùng Động cứ mỗi ngàn năm lại xuất hiện?"

Qua tiếp xúc, Lạc Khôi biết lão già này tên Mạch Trần Phu, là môn chủ của Cổ Mạch Môn. Ngày hôm qua Lạc Khôi một thức gϊếŧ hơn ba mươi người, có ai dám cùng hắn tiếp tục tranh phong? Cho nên lúc tân sinh còn chưa đấu, hắn là được Mạch Trần Phu mời về Cổ Mạch Môn làm khách.

Nói là làm khách, nhưng cái này chính là để Cổ Mạch Môn trả giá tiền, Lạc Khôi là muốn đi vào Cổ Mạch Các, nhìn xem Cổ Mạch Môn điển tịch công pháp.

Khi nghe Mạch Trần Phu hỏi, hắn không có trả lời, hiển nhiên là có nắm chắc cầm xuống danh ngạch.

Không hiển nhiên mà Lạc Khôi hỏi lại Mạch Trần Phu, hắn có linh cảm Trùng Động là do người nào đó bố cục, thoạt nhìn chứa đầy cơ duyên, nhưng một khi đi đến cuối, đó nhất định là tử cục.