๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Lý Thiên Thanh và ông lão đến nhà Trần Thực, gặp gia gia Trần Thực và Hắc Oa. Lý Thiên Thanh liếc mắt thấy Hồng Di đại pháo dựng ở góc tường cùng đạn sắt đen trong ổ chó, trong lòng giật mình, ho khan một tiếng, nói: "Gia gia, chúng ta chớ nên làm phiền người ta, đêm nay cứ ở dưới gốc cây mẹ nuôi một đêm vậy."
Ông lão không nhìn góc tường, cười nói: "Giờ đã tới nhà người làm khách, có lý gì lại dọn đi? Lão ca ca, tại hạ Tuyền Châu Lý Kim Đấu, mạo muội quấy rầy."
Trần gia gia vội vàng đáp lễ: "Lão phu Trần Dần Đô, người Càn Dương sơn. Hàn xá tuy nhỏ, nhưng còn hai gian phòng trống, tạm đủ để nghỉ chân, chỉ e trễ nải hai vị."
Lý Kim Đấu thấy ông ăn nói nho nhã, trong lòng vui mừng, cười nói: "Không dám, không dám."
Lý Thiên Thanh vội kéo vạt áo Lý Kim Đấu, Lý Kim Đấu khó hiểu, Lý Thiên Thanh bĩu môi về phía góc tường, lúc này Lý Kim Đấu mới thấy Hồng Di đại pháo, trong lòng nghiêm nghị.
Lý Thiên Thanh lại lặng lẽ chỉ nhà chính, Lý Kim Đấu nhìn theo, chỉ thấy nhà chính bày linh đường, trên bàn thờ đốt nến hương và một bài vị, trên bài vị viết tục danh.
"Vửa rồi vị lão ca ca này xưng là gì ấy nhỉ?"
Lý Kim Đấu trong lòng giật thót, tục danh trên bài vị, rõ ràng là Trần Dần Đô!
"Chắc là tục lệ nơi thôn quê... Không đúng, trên người Trần Dần Đô, có mùi thi thể!"
Hắn nghiêm mặt, đây là mùi đặc trưng phát ra khi con người chết, rất dễ nhận biết.
Loại mùi này, chỉ cần ngửi qua một lần là nhớ mãi!
"Thân thể lão nhân này đã chết, nhưng lại như còn sống! Không phải tà ma, mà đang chuyển hóa thành tà ma. Rốt cuộc là bí thuật gì?"
Hắn nhanh chóng lục tìm trong đầu, nhớ lại các điển tịch mình từng đọc qua xem có bí thuật nào như vậy không, nhưng đều không thấy!
"Một thôn trang nhỏ bé cớ sao lại ẩn giấu nhân vật như vậy, chẳng lẽ ông cháu bọn họ cũng đến vì lăng mộ Chân Vương? Cái chết của Lý Khả Pháp có liên quan đến lão ta hay không?"
Nghĩ vậy, Lý Kim Đấu cười nói: "Trần lão ca, chúng ta không thể ở không, đây là chút tâm ý nhỏ, mong lão ca nhận cho."
Hắn lấy ra một thỏi bạc nhỏ, ước chừng ba lượng.
Trần Dần Đô nhìn thỏi bạc trong tay hắn, khuôn mặt xanh trắng nở nụ cười: "Lão đệ khách sáo rồi." Dứt lời, ông nhận lấy bạc.
Trong khoảnh khắc hai bàn tay chạm nhau, đất bằng nổi gió, cuồng phong gào thét nổi lên, kỳ quái thay, cuồng phong thổi từ dưới lên trên, trong sân không hề có cảm giác nhưng trên không Trần gia gió thổi cuồng bạo, thổi thẳng lên trời cao!
Một đám mây trên trời bỗng tan biến như băng tuyết gặp nắng, tiêu tán trong gió.
Cơn cuồng phong đến nhanh, đi cũng nhanh, chỉ trong nháy mắt đã tan, vạn vật trở lại yên tĩnh.
Trong sân bình yên vô sự, Trần Thực và Lý Thiên Thanh chỉ nghe thấy tiếng gió gào thét trên không trung ngoài ra không cảm nhận được gì khác.
Hai người ngẩng đầu nhìn lên, nhưng không thấy gì khác thường.
Lý Kim Đấu sắc mặt hơi biến, cười ha hả: "Quả nhiên nơi sơn dã ẩn chứa dị nhân, lão ca ca khí phách hơn người, tại hạ bội phục."
Vừa rồi, hắn và Trần Dần Đô tiếp xúc tay, bề ngoài là cho bạc, nhưng thực chất là muốn thăm dò đối phương, do đó mới tạo ra cơn cuồng phong.
Nhưng lần thăm dò này, lão không thể dò ra được gì.
Ánh mắt Lý Kim Đấu lóe lên, vốn tưởng tay Trần Dần Đô lạnh lẽo như băng nào ngờ lại ấm áp như người thường, chuyện này càng khiến hắn tò mò.
"Lão già này tim vẫn đập, khí huyết vẫn lưu thông, giống như thi nhưng không phải thi thể. Kỳ quái, thật kỳ quái, rốt cuộc là bí pháp gì mà có thể luyện thân thể người chết đến mức này?"
"Phải tìm cơ hội thử lại lần nữa!"
Gần trưa, Trần Dần Đô nói: "Lý lão đệ, nơi thôn quê không có gì đãi khách, ta không còn cảm giác vị giác, không dám xuống bếp, mong hai vị tự nhiên."
Lý Kim Đấu vội vàng chắp tay, khom người: "Không dám, không dám. Để lão ca ca phải lo lắng rồi, ông cháu ta có mang theo lương khô, dùng tạm là được."
Trong nháy mắt hắn khom người, trong sân vang lên tiếng sấm, ầm một tiếng thật lớn, thân thể Lý Kim Đấu chấn động, phía sau không tự chủ được hiện lên hào quang rực rỡ, chiếu sáng cả Hoàng Pha thôn như ban ngày!
Trong hào quang là một nguyên thần cao ba, bốn trượng, loé lên rồi biến mất.
Thân thể Lý Kim Đấu lắc lư, cuối cùng cũng đứng vững, cười nói: "Lão ca ca, ta ra ngoài một lát."
Trần Dần Đô nói: "Lão đệ cứ tự nhiên."
Lý Kim Đấu ra khỏi nhà, đi tới gốc cây cổ thụ, rốt cuộc không nhịn được, phun ra một ngụm máu, vội vàng lấy linh đan nuốt vào.
Một lúc sau, sắc mặt lão mới tốt hơn đôi chút nhưng vẫn còn tái nhợt.
Lão không thăm dò được gì về ông lão tên Trần Dần Đô, ngược lại bản thân lại bị người ta dò xét.
Trần Thực giúp hai ông cháu dọn dẹp phòng, quét tước sạch sẽ, rồi dẫn Lý Thiên Thanh đi xem Hồng Di đại pháo của mình.
Gặp bạn cùng trang lứa, nếu không khoe khoang bảo bối của mình, há chẳng uổng phí một phen?
Lý Thiên Thanh vừa vuốt ve Hồng Di đại pháo vừa nói: "Nghe nói Tiêu Vương Tôn lấy cắp Tây Vương ngọc tỷ, bị Thần Cơ doanh truy sát, Thần Cơ doanh điều động tám mươi chín khẩu Hồng Di đại pháo, tám trăm chín mươi tướng sĩ, một vị Đốc chủ, một vị võ quan, trung quân, tả dịch, hữu dịch, cao thủ đông đảo, nã pháo oanh Càn Dương sơn, nhưng tử thương vô số. Nòng pháo này còn lưu lại dấu vết thuốc nổ rất mới, chắc là lấy từ hiện trường chiến đấu?"
Trần Thực đứng bên cạnh, cười nói: "Thiên Thanh, ngươi quan sát thật tinh tường. Khi Tiêu Vương Tôn và Kim Hồng Anh nói chuyện, ta cũng ngồi cùng bàn với bọn họ. Sau khi chiến đấu kết thúc, ta đã cứu Tiêu Vương Tôn, mang theo khẩu Hồng Di đại pháo còn nguyên vẹn này về."
Lý Thiên Thanh giật mình, ngồi cùng bàn với Tiêu Vương Tôn?
Chẳng phải là đồng bọn của Tiêu Vương Tôn sao?
Chẳng lẽ hai ông cháu bọn họ, vào nhầm ổ cướp rồi?
Trần Thực vác Hồng Di đại pháo lên vai, hưng phấn nói: "Để ta làm giá pháo, ngươi nhét đạn sắt đen vào, châm lửa phía sau, nhắm đỉnh núi xa xa bắn thử xem!"
Lý Thiên Thanh giật mình, vội vàng từ chối.
Hắn sống trong thành, bạn bè xung quanh cũng đều ngoan ngoãn lễ phép, đâu ai từng chơi trò này?
"Hơn nữa, trong nòng pháo phải có thuốc nổ đen mới bắn được."
Lý Thiên Thanh nhắc nhở Trần Thực: "Hiện giờ Thần Cơ doanh có một loại hộp đựng thuốc nổ hình ống tròn, bên trong có cơ quan, phía trên là kim đánh lửa. Chỉ cần cho viên đạn vào họng pháo, nó sẽ va vào kim đánh lửa, thuốc nổ trong hộp liền phát nổ, đẩy viên đạn sắt đen bay ra ngoài. Muốn bắn tiếp thì lấy hộp cơ quan ra, thay hộp khác vào là được. Rất tiện lợi."
Trần Thực hai mắt sáng rực: "Lấy nó ở đâu vậy?"