๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Trần Thực rất muốn nhảy xuống, khiêng một cỗ Hồng Di đại pháo đặt nơi đầu thôn, chắc chắn sẽ oai phong lẫm liệt, đám nhóc trong thôn trông thấy há chẳng cung kính bái lạy Trần đại vương?
"Trở về thôn là có thể đăng cơ được rồi!"
Tiếc thay cỗ xe không dừng lại.
Trần Thực đưa mắt nhìn thi thể la liệt trên đất, cũng là trang phục Thần Cơ doanh, nhưng trên trán những kẻ này đều có một lỗ nhỏ, miệng lỗ không lớn, chỉ rộng bằng một ngón tay, mỏng manh vô cùng.
Cỗ xe kéo hắn phi nhanh như bay.
Đi chưa được bao xa, một khẩu Hồng Di đại pháo khác lại lọt vào tầm mắt, cũng là nòng pháo bị chặt đứt, xung quanh có rất nhiều thi thể, đều là tướng sĩ Thần Cơ doanh.
Giữa mi tâm bọn chúng đều có một vết thương giống nhau, như thể dấu vết móng tay người ta bóp chặt lại.
Chỉ có điều móng tay không thể nào xuyên thủng đầu người.
Càng đi về phía trước thì thi thể càng nhiều, Hồng Di đại pháo cũng nhiều vô số kể.
Trần Thực kinh hãi, đêm qua hắn chỉ thấy trên đỉnh núi có một bóng người đứng sừng sững, một luồng hàn quang bao phủ quanh quẩn, nào ngờ có thứ gì bay xuống núi gϊếŧ người!
"Rốt cuộc là binh khí gì, lại có thể tạo thành vết thương như thế?"
Dọc đường đi tới, Trần Thực nhìn thấy hai ba trăm thi thể, mấy chục khẩu Hồng Di đại pháo bị hư hại nòng pháo.
Tôn Tư Mạc của Đạo môn được tôn xưng là Dược Vương Dược Thánh, người phát minh ra thuốc súng, trong thuốc súng ẩn chứa lực lượng sấm sét chí dương chí cương.
Tu sĩ và Thần Ma sợ nhất chính là sấm sét, thiên kiếp lấy thiên lôi làm đầu.
Từ đó về sau, phàm nhân có được lực lượng diệt thần tru tiên.
Phát triển đến nay, lấy thuốc súng làm cơ sở, tạo thành các loại vũ khí nóng súng kíp, súng hỏa mai, Phích Lịch đạn, hỏa pháo, lại thêm phù lục do tu sĩ khắc họa, uy lực kinh người.
Thần Cơ doanh là cấm vệ quân trực thuộc hoàng đế, bất kỳ vũ khí nóng tân tiến nào cũng đều có thể thấy trong Thần Cơ doanh.
Nhưng Thần Cơ doanh sử dụng nhiều nhất vẫn là súng hỏa mai và Hồng Di đại pháo, gặp phải cao thủ nào dám bất tuân hoàng lệnh, lập tức nã pháo tru diệt.
Cho dù tu thành Nguyên Anh, luyện thành nguyên thần, một pháo oanh kích, ngũ lôi bộc phát, cũng phải hồn phi phách tán!
Lần này Thần Cơ doanh điều động nhiều Hồng Di đại pháo và tướng sĩ như vậy, có thể nói là trong thế ắt phải thắng lợi, nào ngờ thương vong thảm trọng.
Cỗ xe phi nhanh về phía trước, dọc đường đi qua không gặp một ai sống sót!
Phía trước, dãy núi bị pháo kích đêm qua xuất hiện, trên đỉnh núi vẫn còn khói lửa, dung nham chưa kịp đông đặc.
Đó là uy lực khủng khϊếp do Hồng Di đại pháo kết hợp với dấu khắc Đại Ngũ Lôi phù lục tạo thành!
Nhưng lúc này đã không còn nghe thấy tiếng sấm, tiếng pháo kích cũng đã dừng hẳn.
Trần Thực ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy ngọn núi bị san bằng hơn nửa, chính giữa chỉ còn sót lại một cây cột đá to mười mấy trượng vẫn chưa đổ.
Cột đá cao hơn hai mươi trượng, khắp nơi đều là dấu vết do pháo kích và sét đánh để lại, phía dưới là dung nham nóng chảy, bốc hơi nóng hừng hực.
Tên xa phu vung roi thúc ngựa, giục bốn con tuấn mã kéo cỗ xe chạy thẳng đến cây cột đá.
Trên cột đá vang lên tiếng leng keng như sắt đá va chạm.
Lúc này trời còn chưa sáng rõ, mặt trăng trên trời vừa khép lại, mặt trời cũng mới hé mở, bầu trời là một màu đỏ sậm, nhìn về phía xa chỉ thấy mở ào.
Bỗng nhiên, từ trên cột đá truyền đến từng đợt âm thanh kỳ dị, tối nghĩa khó hiểu, như thể thần phật đang thì thầm, đối với thần phật là thì thầm, nhưng với Trần Thực lại là âm thanh chấn động, inh tai nhức óc, thậm chí chui thẳng vào đầu hắn, vang lên ong ong!
Thần quang chói lọi bốc lên từ mặt đất, xông thẳng lên trời!
Trên không trung, một vị thần linh vô thượng toàn thân tỏa ánh kim quang, thân hình to lớn vô cùng, không biết là nguyên thần của kẻ nào, thần quang sau ót kết thành hình vòng cung, cúi người vươn tay, đánh xuống cây cột đá!
Đột nhiên, một luồng hàn quang kinh thiên động địa phóng lên, lướt qua chỉ trong nháy mắt, cổ họng vị thần linh vô thượng kia lóe sáng, thủ cấp chậm rãi rơi xuống.
Trên cột đá vang lên tiếng kêu thảm thiết, tiếp theo một thi thể rơi xuống, ngã ngay trước xe.
Thần linh không đầu trên không trung tan rã, hóa thành linh khí, tạo thành từng đám mây lành khiến tinh thần người ta phấn chấn, cây cối trên những ngọn núi khác cũng trở nên xanh um tươi tốt hơn rất nhiều.
"Tiêu Vương Tôn quả nhiên bất phàm, đã lĩnh giáo!"
Trên không trung, một hình bóng nữ tử bay nhanh về phía xa, nghe giọng nói hẳn là Kim Hồng Anh mà Trần Thực gặp được đêm qua.
Cột đá gần như dựng đứng, cỗ xe không thể leo lên, Trần Thực thấy vậy bèn nhảy xuống xe.
Tên đánh xe nói: "Làm phiền Trần công tử."
Trần Thực nghiêng tai lắng nghe, xung quanh chỉ có tiếng dung nham đông đặc nứt vỡ, không còn âm thanh nào khác.
Hắn ổn định tinh thần, leo lên vách đá, dùng cả tay lẫn chân, chẳng bao lâu sau đã leo lên trên cột đá, chỉ còn cách đỉnh vài bước.
"Ầm ầm--"
Vài tảng đá bị hắn đá xuống, rơi xuống dung nham bên dưới.
Trần Thực suýt nữa trượt chân, may mắn kịp tóm lấy một khe đá, cúi đầu nhìn xuống, cỗ xe chỉ nhỏ bằng bàn tay, ngược lại là dung nham bên cạnh không nhỏ, ước chừng nửa mẫu.
"Nếu rơi xuống đó, e là Thủy Hỏa Đãng Luyện của gia gia cũng không cứu nổi ta."
Trần Thực trấn định, tiếp tục leo lên, cuối cùng cũng leo đến đỉnh cột đá.
Trên đỉnh cột đá ngổn ngang mấy cỗ thi thể, mỗi người sau khi chết đều toát ra uy nghiêm cực lớn, khí thế đè nén khiến Trần Thực khó thở.
"Hây hây hây!"
Trần Thực la lớn mấy tiếng, tự cổ vũ bản thân, đi về phía trước, tìm kiếm xung quanh, phát hiện Tiêu Vương Tôn sau một tảng đá lớn.
Tiêu Vương Tôn nằm ngửa trên mặt đất, máu tươi chảy lênh láng.
Trước mặt hắn, một thanh trường kiếm sáng ngời cắm trên tảng đá, thân kiếm có tám cạnh, chính giữa thắt lại, chuôi kiếm được khảm các loại bảo vật đồi mồi, lục tùng thạch cùng.
Quân tử trong kiếm, khiêm tốn ấm áp.
Thanh kiếm này mang đến cho Trần Thực cảm giác như vậy.
Vừa mới đến gần, Trần Thực bỗng nghe thấy bên cạnh có tiếng vù vù chói tai, một luồng hàn quang lướt qua trước mặt.
Trần Thực vội vàng dừng lại.
Từng sợi tóc nhẹ nhàng rơi xuống.
Phía sau vang lên tiếng răng rắc, tiếp theo là tiếng đá ma sát, tảng đá lớn phía sau bị kiếm khí vô hình cắt ra, chậm rãi trượt xuống.
Trần Thực không dám nhúc nhích, lớn tiếng nói: "Tiêu tiền bối, ta là Trần Thực! Người có nghe thấy ta nói gì không?"
Tiêu Vương Tôn im lặng hồi lâu.
Trần Thực thử nhấc chân, không có kiếm khí đánh tới.
Hắn nhẹ nhàng thở ra, vừa định đặt chân xuống, đột nhiên bước chân dừng lại giữa không trung, không hạ xuống.