Chương 78: Vô Vọng 2

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑ Hắn ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Huyễn Thai của hắn ta gần như vô dụng, nhưng bằng vào nghị lực phi thường, kiên trì không ngừng nghỉ, cuối cùng đã đạt được thành tựu to lớn. Hắn ta làm được, ngươi cũng có thể."

Trần Thực nghe mà phấn chấn tinh thần, ánh mắt tràn đầy hy vọng, nhìn Tiêu Vương Tôn với vẻ sùng bái: "Người mà tiền bối nói đến, chẳng lẽ chính là tiền bối?"

Tiêu Vương Tôn lắc đầu, thần thái kiêu ngạo: "Ta từ nhỏ đã tu luyện, chín tuổi kết thai, lại là một trong những Thần Thai mạnh nhất, từ thuở thiếu niên đã vang danh thiên hạ, sao có thể người như vậy?"

Trần Thực ngẩn người, lắp bắp hỏi: "Vậy người đó là..."

"Kẻ ngu xuẩn đó họ Trần, tên Dần Đô, chính là gia gia của ngươi." Tiêu Vương Tôn thản nhiên đáp.

Trần Thực kinh ngạc đến mức không nói nên lời, gia gia thật sự lợi hại như vậy sao?

Tuy tiếp xúc với Tiêu Vương Tôn chưa lâu, nhưng hắn có thể nhận ra Tiêu Vương Tôn là người vô cùng kiêu ngạo, muốn được hắn ta khen ngợi, nhất định phải là người phi phàm xuất chúng.

Đã được nhân vật như Tiêu Vương Tôn khen là pháp lực gần như vô địch, vậy thì pháp lực của người đó chắc chắn là vô địch thiên hạ!

Nhưng mà, nhìn gia gia rõ ràng chỉ là một ông già sắp xuống lỗ, bản lĩnh lớn nhất là vẽ bùa, dựa vào nghề vẽ bùa nuôi sống cả nhà.

Tại sao gia gia lại có pháp lực vô địch được?

Rốt cuộc gia gia còn giấu hắn bao nhiêu chuyện nữa?

Bất luận năm đó ra sao, nay gia gia cũng đã già rồi.

Trần Thực ảm đạm, thầm nghĩ: Gia gia tuổi đã cao, dẫu thời trẻ có mạnh mẽ đến đâu nay cũng chỉ là một lão nhân tuổi xế chiều. Gần đây, người ăn uống cũng không bình thường, cần có người chăm sóc.

Xe kéo tiến vào con đường núi, càng đi càng gập ghềnh, vậy mà bốn con tuấn mã vẫn như dạo bước trên đất bằng.

Không biết qua bao lâu, xe đến một chân núi, nơi đây bỗng xuất hiện một tòa thành trì, đèn đuốc sáng rực trong đêm.

Trần Thực kinh ngạc không thôi. Hắn là người bản địa ở Càn Dương sơn, theo gia gia rong ruổi khắp nơi, còn chỗ nào trên Càn Dương sơn mà hắn chưa từng đặt chân? Từ bao giờ lại có thêm một tòa thành trì thế này?

Xe kéo tiến vào thành. Tường thành cao vυ"t, mặt tường nhẵn bóng, lầu thành cao ngất, trên cổng thành đề hai chữ Vô Vọng.

Ngồi trong xe, Trần Thực nhìn ra hai bên đường, chỉ thấy quỷ quái mặt xanh nanh vàng, hình thù dữ tợn, tay cầm đủ loại binh khí như rìu, búa…

Hắn giật mình, nhìn kỹ những cư dân qua lại trong thành. Đa phần đều thủng ruột thối gan, người thì mất đầu, kẻ cụt chân, phần lớn đã chết.

Thỉnh thoảng có kẻ toàn thây nhưng nhìn kỹ lại không rõ sống chết.

Đây là thành thị của cõi âm sao?

Trần Thực kinh hãi.

Hắn đưa mắt quan sát, thấy nơi đây đèn đuốc sáng trưng, tiếng cười nói rộn ràng, không giống có chỗ nào giống với cõi âm mà hắn từng thấy.

Trần Thực từng chết, từng đến cõi âm. Nơi đó âm u lạnh lẽo, con người như xác không hồn đi lại trong màn sương mù, bị những sinh vật vô danh ẩn nấp trong đó coi như thức ăn ngon lành.

Còn nơi đây lại như một thành thị phồn hoa, không bị dương gianquấy nhiễu , cũng không có hiểm ác của cõi âm. Quỷ quái nơi đây đều vui vẻ tự tại.

“Nơi đây là Vô Vọng thành. Ở Vô Vọng thành, tà ma không thể xâm nhập, kẻ gian tà không dám giở trò lừa bịp. Trong thành này, bất kỳ kẻ nào cũng không được nói dối.” Tiêu Vương Tôn nói:

“Ta chọn gặp người khác ở đây là vì lẽ đó. Kẻ ta muốn gặp giỏi nhất là nói dối, rời khỏi nơi này, ta sẽ không tin bất kỳ lời nào của ả ta. À, ở đây không thể nói dối, nếu nói dối sẽ bị cắt lưỡi đấy.”

Trần Thực chớp mắt. Đến đây rồi là không thể nói dối nữa sao?

Người trong thôn đều gọi ta là tiểu thành thật, ta chưa từng nói dối, vào Vô Vọng thành này, ta như cá gặp nước rồi.

Nghĩ vậy nhưng Trần Thực không dám nói ra, chỉ dám giữ trong lòng.

Vừa nghĩ đến đó, hắn đã thấy một luồng lực lượng kỳ dị kéo mạnh lưỡi mình!

May mà hắn mới chỉ nghĩ trong đầu, nếu nói ra khỏi miệng, e rằng lưỡi sẽ không cánh mà bay.

“Ta tuyệt đối không hề động lòng với tiểu nương tử kia!”

Ven đường có người kêu lên.

Trần Thực nhìn theo tiếng kêu, thấy một đôi nam nữ đang cãi nhau. Người chồng vừa dứt lời, miệng bất giác há to, lưỡi bay ra khỏi miệng, rơi xuống đất.

Một con chó chạy đến, ngoạm lấy chiếc lưỡi đang động đậy trên mặt đất.

Trần Thực rùng mình, nhìn những người xung quanh đang cười cợt.

Hắn để ý thấy trong miệng rất nhiều người không có lưỡi.

“Bọn họ đều đã nói dối nên bị cắt lưỡi!”

Trần Thực rùng mình. Vô Vọng thành này, quả nhiên không thể nói dối!

“Xem ra nơi này là để trị những kẻ thành thật như ta rồi!” Hắn thầm nghĩ.

Xe kéo chở hai người đến một quán trà, dừng lại. Tiểu nhị vội vã chạy ra, giúp đỡ đưa xe vào hậu viện.

Tiêu Vương Tôn xuống xe, đi theo tiểu nhị lên nhã tọa trên lầu hai, vị trí gần cửa sổ.

Trần Thực quan sát kỹ, thấy tiểu nhị cũng không phải người thường. Hắn có bốn cánh tay, mỗi tay bưng một cái khay, ân cần tiếp đón khách khứa.

“Có loại trà nào an dưỡng tâm thần không? Ta muốn đãi khách.” Tiêu Vương Tôn hỏi.

“Bẩm Tiêu gia, gần đây quán có trà Phổ Nhĩ mới từ Lĩnh Nam chuyển đến, là do tiểu nhân gϊếŧ một thương nhân đến từ đó cướp được, hương vị vô cùng tuyệt hảo. Xin mời ngài thưởng thức.”

Tiêu Vương Tôn gật đầu, phẩy tay áo.

Tiểu nhị lập tức đi pha trà.

Chờ trà được dâng lên, Tiêu Vương Tôn lấy một thỏi bạc mười lượng đặt lên bàn. Trần Thực nhìn thỏi bạc, thấy có phần quen mắt.

“Nhặt được trên đường. Không biết kẻ nào đánh rơi giữa đường cái.”

Tiêu Vương Tôn nói.

Trần Thực cảm thấy uất ức nhưng không nói gì.

Tiểu nhị nhận bạc, càng thêm ân cần hầu hạ, dâng thêm đĩa mứt hoa quả và thịt khô.

Tiêu Vương Tôn nhấp một ngụm trà, đặt chén xuống, khẽ nói: “Đến rồi.”

Trần Thực nhìn xuống, thấy một con quỷ gầy gò cao lớn, tay cầm đèn l*иg xanh đi về phía tửu lâu. Con quỷ cao khoảng một trượng bảy một trượng tám, gầy trơ xương, lưng gù, dáng vẻ đói khát.

Dưới ánh đèn, một nữ tử mặc áo đỏ đầu đội nón lá mặt che mạng che kín, đang bước đi.

Đèn l*иg được giơ cao, bên trong trống rỗng, ánh sáng từ bên trong chiếu xuống đất, tạo thành một vòng tròn sáng. Nữ tử áo đỏ đội nón lá đen đi trong vòng tròn sáng ấy, bước chân khoan thai.

Nàng ta dáng người thướt tha, yêu kiều, vòng eo thon gọn, tưởng chừng như có thể nắm trọn trong tay.

Trần Thực không nhịn được nhìn thêm vài lần.

Nữ tử bước vào quán trà, tiếng bước chân lên cầu thang vang vọng dồn dập. Nàng ta xuất hiện trước mặt, ánh mắt sau lớp mạng che mặt khẽ liếc nhìn, rồi bước về phía Trần Thực.

Vòng eo mềm mại, cặp mông tròn đầy đặn, nàng ta khẽ nghiêng người, chậm rãi ngồi xuống, tháo nón lá và mạng che mặt. Một dung nhan xinh đẹp hiện ra.

Nàng ta nhìn Trần Thực, khẽ cười, yêu kiều quyến rũ.

“Tiểu đệ đệ, tỷ tỷ đẹp không? Muốn ngủ với tỷ tỷ không?”