Chương 77: Vô Vọng 1

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Trần sư trong miệng Tiêu Vương Tôn, chính là gia gia của Trần Thực.

Lúc trước ở ngoài Kính Hồ Sơn Trang, Trần Thực đã nghe hắn gọi gia gia là Trần sư.

Trần Thực vội vàng bái tạ Tiêu Vương Tôn, nghi hoặc hỏi: "Gia gia cũng am hiểu những thứ này sao?"

Tiêu Vương Tôn thản nhiên đáp: "Tài học của ông ấy tuy không bằng ta, nhưng cũng không kém là bao, tất nhiên có am hiểu."

Trần Thực bỗng chốc hoang mang, trước kia hắn vẫn tưởng gia gia chỉ là một phù sư bình thường, nhưng sau khi gặp Sa bà bà và Tiêu Vương Tôn, hắn lại thấy gia gia không hề đơn giản như vậy.

Nhưng nếu gia gia đã am hiểu những điều này, vì sao lại không dạy cho hắn?

"Vì sao đêm khuya rồi ngươi còn ra ngoài, lại rơi vào tình cảnh thế này?" Tiêu Vương Tôn hỏi.

Trần Thực bèn kể lại một lượt chuyện Triệu gia phái người đến ám toán, bản thân phản đòn, lại xông vào thôn Hoàng Dương diệt trừ hậu họa, rồi thẹn thùng nói: "Ta ngu muội, nghĩ Tam Vượng đã chết rồi, nhất định phải gϊếŧ kẻ này báo thù cho bằng hữu, kết quả đuổi theo đến tận đây, lại tự chuốc lấy nguy hiểm."

"Triệu khách mạn hồ anh, Ngô câu sương tuyết minh... Tam bôi thổ nhiên nặc, Ngũ nhạc đảo vi khinh. Ngươi rất có khí khái trượng nghĩa."

(Trích từ bài thơ Hiệp Khách Hành của Lý Bạch. Bản dịch của thivien:

Khách Triệu mũ giải thô, Gươm Ngô màu tuyết sáng... Ba chén vừa cạn xong, Năm núi lật như bỡn)

Tiêu Vương Tôn lộ vẻ tán thưởng, nói: "Môn công pháp của ngươi thật sự siêu phàm thoát tục, hơn xa Thiên Tâm Chính Khí Quyết mà đám thư sinh trường tư thục vẫn hay học. Thiên Tâm Chính Khí Quyết chẳng qua chỉ là công pháp thấp kém, tác dụng lớn nhất là dưỡng khí, trúc cơ, luyện thành Thần Đàn, ngưng tụ Thiên tâm, mong được Thiên Ngoại Chân Thần ban phúc, giáng xuống Thần Thai. Còn công pháp của ngươi lại bất đồng, luyện khí luyện thể luyện thần, tự mình cường đại, cho dù là ta cũng chưa từng thấy mấy môn công pháp có thể sánh bằng. Môn công pháp này của ngươi... chẳng lẽ là lấy được từ lăng mộ Chân Vương?"

Ánh mắt hắn sắc bén, nhìn thẳng vào mặt Trần Thực, như muốn xuyên thấu qua đôi mắt, nhìn thẳng vào tâm linh, xem lời Trần Thực nói là thật hay giả.

Trần Thực thản nhiên đáp: "Môn công pháp này đúng là ta có được từ lăng mộ Chân Vương, chỉ có điều Dương Giác bá bá ngăn cản không cho ta tiến thêm một bước lấy được toàn bộ công pháp. Nếu tiền bối muốn ta có thể viết ra tặng cho tiền bối một bản."

Tiêu Vương Tôn ngạc nhiên: "Viết ra tặng cho ta? Ngươi muốn gì ở ta?"

Trần Thực lắc đầu: "Ngài là bằng hữu của gia gia, vừa rồi lại ra tay chỉ điểm mà không cần báo đáp, ta cũng chẳng có gì đáng giá để tặng ngài, nếu ngài đã thích thì ta tặng ngài là được rồi. Không muốn đổi gì cả."

Tiêu Vương Tôn nhìn thật sâu vào mắt hắn, dường như muốn nhìn thấu hắn thật tâm hay giả dối.

Một lát sau, Tiêu Vương Tôn lắc đầu: "Ta không cần công pháp của ngươi. Tuy công pháp của ngươi cũng tốt nhưng ta đã từng gặp qua vài môn tương tự, huống hồ hiện giờ tu vi của ta đã cao, chuyển sang tu luyện công pháp khác thì được chẳng bù nổi mất. Có điều..."

Hắn dừng lại một chút, mỉm cười: "Ngươi rất thú vị. Ban đêm đường xá khó đi, tà ma hoành hành, với thực lực của ngươi e là không thể sống sót trở về thôn. Đêm nay ta còn có việc, tạm thời chưa thể đưa ngươi về, đợi ta giải quyết xong việc sẽ có thời gian đưa ngươi về. Ngươi có đợi được không?"

Trần Thực lên xe, cười nói: "Đợi được."

Hắn nhìn quanh, trong bóng tối, khắp nơi đều là những chấm sáng xanh biếc, xen lẫn những chiếc đèn l*иg đỏ rực, đó chính là mắt của đám tà ma đang chờ hắn sơ hở.

Nếu hắn tự mình trở về, cho dù có biết đường chỉ sợ chưa đi được bao xa đã bị đám tà ma này ăn thịt!

Hắn thầm kinh ngạc, đêm hôm khuya khoắt, nguy hiểm rình rập, vì sao Tiêu Vương Tôn lại chọn lúc này để ra ngoài làm việc?

Người đánh xe vung roi, roi quất vào không khí, phát ra tiếng động chấn động sơn cốc.

Bốn con tuấn mã đồng loạt lao đi, kéo theo cỗ xe, bánh xe như được mây khói nâng đỡ, lướt đi trên mặt đất, tránh được đá sỏi gập ghềnh.

Bốn con ngựa phi nước như bay, vó ngựa không vương bụi trần, như thể đang dẫm lên gió mà đi.

Trần Thực quan sát, bốn vó ngựa không hề có Giáp Mã phù, vậy mà vẫn có thể chạy nhanh như vậy, thật kỳ lạ, xem ra không phải ngựa bình thường, mà là dị chủng.

"Phải rồi, Giáp Mã phù vốn được tạo ra bằng cách mô phỏng theo ngựa chạy, lại được gia trì thêm phù văn Lục Đinh Lục Giáp. Bọn chúng là ngựa có huyết mạch thần thú, chạy nhanh là lẽ thường." Trần Thực thầm nghĩ.

Trong xe yên tĩnh lạ thường, chỉ có tiếng bánh xe lăn đều đều và tiếng vó ngựa dồn dập.

Một lát sau, Tiêu Vương Tôn lên tiếng: "Công pháp của ngươi không tệ, tâm tính cũng vậy, lại có thiên phú hơn người. Cho dù bị người ta lấy mất Thần Thai, tương lai ngươi nhất định sẽ có thành tựu."

"Thật sao?" Mắt Trần Thực sáng lên.

Tiêu Vương Tôn thản nhiên: "Ta cần gì phải lừa ngươi?"

Trần Thực vô cùng cảm động, hắn khao khát được công nhận biết bao.

Từ khi tỉnh dậy sau giấc ngủ say, hắn vẫn luôn tự mình mày mò, tu luyện như thế nào, giữ chân khí ra sao, làm sao để thoát khỏi thân phận phế nhân, làm sao tu luyện lại Thần Đàn. Thế nhưng, hắn không có một người bạn nào, Hắc Oa thì không biết nói, gia gia không cổ vũ, mẹ nuôi là tảng đá, Chu tú tài thì chỉ biết giảng giải kinh sách.

Hắn chỉ có thể tự mình suy ngẫm, tự mình thử nghiệm.

Nếu thử nghiệm thất bại, chết cô độc nơi hoang dã cũng chẳng ai hay biết.

Nhưng Trần Thực nguyện đánh cược!

Hắn muốn trở nên mạnh mẽ, không muốn cả đời là phế nhân, muốn cho gia gia một cuộc sống an nhàn sung túc lúc về già!

Trước kia chưa từng có ai công nhận, nay được Tiêu Vương Tôn công nhận, tâm trạng vui sướиɠ của hắn thật khó có thể diễn tả.

Cỗ xe chạy bon bon trên con đường đêm vắng lặng, hai bên đường là những hàng cây cổ thụ, bóng cây đổ dài dưới ánh trăng như những con quái vật đang giơ nanh vuốt.

Tiêu Vương Tôn nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: "Trước kia có một người, thiên phú không cao, mười hai tuổi mới trúc cơ, mười lăm tuổi mới hoàn thành trúc cơ. Người ta trăm ngày là có thể trúc cơ, bước vào cảnh giới tiếp theo, còn hắn ta lại mất tới ba bốn năm, có thể thấy tư chất kém cỏi đến mức nào. Sau này, hắn ta vất vả lắm mới thi đậu tú tài, được thần ban ân, tu thành Thần Thai. Thế nhưng, Thần Thai cũng chia thành tam lục cửu đẳng, mà Thần Thai của hắn ta lại là loại kém cỏi nhất, gọi là Huyễn Thai, ý chỉ ảo ảnh phù du. Một kẻ như vậy, ngươi nghĩ có thể làm nên đại sự gì?"

Trần Thực lắc đầu.

Thần Thai đại diện cho sự công nhận của thần linh đối với tư chất của tu sĩ, Thần Thai càng kém cỏi chứng tỏ tư chất càng thấp.

Huyễn Thai là loại kém cỏi nhất, có thể thấy tư chất của kẻ đó kém cỏi đến mức nào, chỉ hơn người thường một chút.

Tiêu Vương Tôn nói: "Người này tính tình cứng cỏi, rất cố chấp, luôn tin rằng bản thân sẽ không sống một cuộc đời tầm thường. Bạn bè, đồng liêu của hắn ta, đều đã tu luyện đến Hóa Thần kỳ, Kim Đan cảnh, Nguyên Anh cảnh, còn hắn ta vẫn ở Thần Thai cảnh. Nhưng hắn ta vẫn không bỏ cuộc. Hắn ta kiên trì tôi luyện Thần Thai, củng cố tu vi. Mười năm sau, hắn ta tiến vào Hóa Thần kỳ, tu thành Kim Đan. Lúc này, bằng hữu năm xưa đã là cường giả Luyện Thần kỳ, khoảng cách giữa hai người ngày càng lớn. Nhưng mười năm sau nữa, hắn ta rốt cuộc cũng đuổi kịp bằng hữu. Lại mười năm sau, hắn ta tích lũy lâu dài rồi bộc phát, nhờ thái độ kiên trì bền bỉ cuối cùng đã đạt được thành tựu phi phàm, pháp lực gần như vô địch thiên hạ, khiến người đời kinh ngạc."