๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Lĩnh vực quỷ thần, là danh xưng mà các tu sĩ dùng để gọi những vùng đất bí ẩn, không thể lý giải.
Những nơi ấy thường ẩn chứa những quy luật kỳ dị, ví dụ như ngoài thành Tân Hương tỉnh có một nơi gọi là Hồi Hình trấn, chính là một lĩnh vực quỷ thần nổi tiếng.
Người nào bước vào Hồi Hình trấn sẽ không ngừng lặp lại những chuyện đã xảy ra trong cùng một ngày, mãi mãi luân hồi, không thể thoát ra, cho đến khi chết.
Còn có Nam Môn huyện có một lĩnh vực quỷ thần, sẽ biến người bước vào thành người giấy, cho dù thần thông quảng đại cũng bất lực.
Nhưng những nơi ấy đã sớm nổi danh khắp thiên hạ, ai ai cũng biết, là những nơi vô cùng nguy hiểm.
Mà Hoàng Pha thôn chỉ là một thôn trang nhỏ thuộc thành phố XX Tân Hương tỉnh mà thôi, lại có nơi nguy hiểm như vậy, sao không ai biết?
"Mầm mống xấu xa của Tân Hương, tiểu thất phu vô sỉ!"
Nữ tử áo tím vừa nghĩ tới đó, cẩm y vệ đi theo cô nàng bỗng chốc hoảng loạn, có người phát động pháp thuật, cố gắng để thân thể khôi phục, có người chạy ngược lại, tưởng rằng chạy ra khỏi vùng đất quỷ thần này thì sẽ trở về bình thường. Còn có người vì hoảng loạn, té ngã trên đường chạy, va nát bét người.
Nữ tử áo tím quát: "Đừng chạy lung tung! Nghe lệnh của ta!"
Mọi người dần dần bình tĩnh lại, tụ tập lại một chỗ, từng ánh mắt đều nhìn về cô nàng.
Nữ tử áo tím trấn tĩnh lại, nói: "Nơi này có lĩnh vực quỷ thần, chứng tỏ chúng ta đã đến đúng chỗ, đây chính là lăng mộ Chân Vương trong truyền thuyết..."
Lúc này, phía trước vang lên tiếng của Trần Thực: "Đại tỷ tỷ, sao các tỷ không đi theo? Hang ổ của lũ búp bê sứ kia ở ngay đây!"
Ánh mắt nữ tử áo tím như tia chớp, nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy một cái đầu nhỏ nhô ra từ sau một con dốc lớn, chính là Trần Thực, khuôn mặt ngây thơ, ánh mắt trong veo nhưng ngốc nghếch, rõ ràng không phải kẻ gian trá như trong tưởng tượng của nàng.
"Nó chỉ là một đứa trẻ, có lẽ ta nghĩ quá nhiều."
Trong lòng nữ tử áo tím có phần tự trách, cô nàng tưởng tượng Trần Thực thành một người giỏi tính toán, mà quên hắn chỉ là một đứa bé mười mấy tuổi.
Nữ tử áo tím quan sát Trần Thực, trong lòng hơi động, Trần Thực cũng giống như bọn họ, đều biến thành búp bê sứ!
"Hiển nhiên tiểu tử này không phải lần đầu tiên tới đây, như vậy chắc chắn hắn biết làm sao từ búp bê sứ chuyển lại thành người!"
Ánh mắt nữ tử áo tím sáng lên, lập tức truyền lệnh: "Đi theo, nhân cơ hội bắt lấy nó!"
Mọi người xông về phía trước, núi rừng phía trước dần dần trở nên thưa thớt, cây cối không còn rậm rạp, ngược lại, nhiều thêm từng đống đất to lớn.
Đống đất trống không, có dấu vết bị đốt, giống như hầm lò.
Ngoài ra, còn có một cái bình gốm to lớn, có cái vỡ vụn, có cái hoàn hảo, cao hơn bốn năm lần so với bọn họ, tựa như vật dụng khổng lồ không tên, cảm giác rất áp lực.
Mọi người truy đuổi Trần Thực, xuyên qua giữa bình gốm và hầm lò, nữ tử áo tím đi ở cuối cùng kinh ngạc quan sát bốn phía, đột nhiên tỉnh ngộ lại: "Không đúng, nơi này không phải lăng mộ Chân Vương! Nơi này là... xưởng hầm lò nung đồ sứ!"
Trong đầu nữ tử áo tím xuất hiện đủ loại suy nghĩ, một cái xưởng lò ở nông thôn, làm sao lại biến thành lĩnh vực quỷ thần?
Đồ sứ của xưởng gốm sứ, từ đâu mà đến?
Trần Thực dẫn bọn họ tới xưởng hầm lò làm cái gì?
Cô nàng vừa nghĩ tới đây, đột nhiên giọng nói của Phương Hạc vang lên từ phía trước: "Mất dấu rồi... Nơi đó có người! Là đám búp bê sứ kia!"
Nữ tử áo tím vội vàng chạy lên phía trước, chỉ thấy búp bê sứ vừa rồi còn chơi đùa bên dòng suối giờ phút này đang trốn trong góc bóng của một cái hầm lò vẫn còn vỡi nát, hoảng sợ nhìn bọn họ.
Một trong số những con búp bê sứ liên tục vẫy tay với họ.
Một tên cẩm y vệ cười nói: "Lũ nhóc này đang sợ chúng ta..."
Nữ tử áo tím tỉnh ngộ, sắc mặt biến đổi, nhanh chóng nói: "Không phải bọn chúng sợ chúng ta, mà là những thứ khác! Mau lui lại ——"
Đột nhiên, mặt đất rung động ầm ầm, trời đất bỗng chốc tối sầm lại, gió bão gào thét, chỉ thấy ba người khổng lồ mặc y phục màu xanh xám bước đi về phía này.
Những người khổng lồ này thân hình cao gầy, khoảng một hai trượng, lại thêm đám người nữ tử áo tím biến thành búp bê sứ cao chưa đầy một thước, càng có vẻ cao lớn khổng lồ.
Tay chân người khổng lồ dài nhỏ, khuôn mặt tựa như tượng đất, không có bất cứ vẻ mặt gì, như là thợ lò trong lò nung nặn đồ sứ, trong lúc cử động làm dấy lên từng đợt âm phong, nhìn thấy bọn họ là đưa tay chộp tới.
Mọi người nhanh chân bỏ chạy, bỗng nhiên một người bị một tên thợ lò trong đó nắm trong tay, răng rắc một tiếng vặn gãy cổ, cái đầu sứ bị bóp nát bấy, biến thành cặn bã trượt qua khe hở giữa ngón tay của người khổng lồ chảy xuống.
Những người khác thấy tình cảnh này lại chạy trốn càng nhanh, nhưng những thợ lò kia bước một bước là bằng mấy chục bước của bọn họ, dễ dàng liền đuổi kịp một người, tóm lấy nó vào tay.
Nữ tử áo tím kinh hãi bằng chết, mặc dù cô nàng là tu sĩ, mặc dù đã sớm luyện thành Thần Thai, nhưng mà rơi vào bên trong lĩnh vực quỷ thần, uy lực đạo pháp của cô nàng tổn hao nhiều, không cách nào uy hϊếp được đám thợ lò này!
Đám thợ lò nhẹ nhàng giơ chân, chỉ e có thể giẫm cô nàng nát bấy!
Cô nàng liều mạng chạy như điên, qua lại trong lò nung, tránh né những thợ lò kia truy kích, nhưng người bên cạnh càng lúc càng ít, không bao lâu chỉ còn lại một mình cô nàng.
Những người khác, đều bị ba tên thợ lò kia bắt lấy.
Nữ tử áo tím đột nhiên nghĩ đến những con búp bê sứ trốn trong hầm lò, đầu óc chợt lóe lên linh quang, cũng vội vàng trốn vào trong một hầm lò cũ nát.
Trong hầm lò này cũng có mấy búp bê sứ đang trốn, nhìn thấy cô nàng trốn vào là liên tục xua tay, ra hiệu cho cô nàng không nên lên tiếng.
Ba tên thợ lò cúi người, hết nhìn đông tới nhìn tây, trong đó có một tên thò đầu ra, khuôn mặt to lớn chặn cửa vào hầm.
Nữ tử áo tím nín thở ngưng thần, không dám phát ra bất kỳ thanh âm gì.
Thợ lò cử chỉ cứng ngắc, hai mắt vô thần, con ngươi cũng giống đồ sứ, khi chuyển động vang lên lách cách, nhìn lướt qua trong hầm rồi đứng dậy sải bước rời đi.
Mấy thợ lò khác cũng ngừng tìm kiếm.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑