Chương 68: Dưới chân nhanh như ngựa, bàn tay chém tinh anh 2
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑ Tiếng xào xạc không ngừng vang lên, chạy vòng quanh hai người với tốc độ cực nhanh. Hai người nương tựa vào nhau, bước chân di chuyển, không ngừng xoay tròn theo thanh âm kia, tay kết kiếm quyết, liên tục vung về phía trước. Từng luồng kiếm khí lần theo thanh âm, nhưng ngoại trừ chặt đứt một mảng lớn ngô ra thì chẳng thu được kết quả gì. "Rút khỏi ruộng ngô!" Một người quát. Tiếng quát chưa dứt, bỗng một bóng người thấp bé nhào tới với tốc độ nhanh như thiểm điện, ngay sau đó đã đâm sầm vào ngực hắn. Tên cẩm y vệ kia như bị một con trâu mộng húc phải, bất giác bay ngược ra sau, miệng phun máu tươi. Tên cẩm y vệ còn lại thấy thế, không chút do dự liền vung kiếm bay ra. Thế nhưng thân ảnh nhỏ gầy kia bật người né tránh kiếm khí. Tên cẩm y vệ bị húc bay kia không kịp trốn, bị chém ngang hông, máu nhuộm đỏ cả ruộng ngô. "Lâm Hà!" Tên cẩm y vệ còn lại đau đớn quát to một tiếng. Lúc này, tiếng chạy sàn sạt lại vang lên từ trong ruộng ngô, nhanh chóng vòng quanh hắn. Hắn biết tình hình bất ổn, vội vàng co giò chạy thục mạng theo đường cũ, trở về qua lối ruộng ngô bị phá hoại. Trong ruộng cao lớn này, đối phương chỉ là một đứa trẻ con, lại chiếm lợi thế địa hình. Hơn nữa, âm thanh cây ngô đổ rạp phát ra đã vô tình để lộ hướng thi triển pháp thuật của hắn, khiến đối phương dễ dàng né tránh. Nhưng chỉ cần ra đến đường lớn, Trần Thực sẽ không còn ưu thế này nữa. Giáp Mã phù trên đùi hắn vẫn còn uy lực, giúp hắn chạy nhanh như bay. Hắn vừa chạy vừa vận kiếm khí, âm thầm đề phòng, bất kể Trần Thực tấn công từ hướng nào cũng sẽ bị hắn tung ra một đòn chí mạng. Không biết từ lúc nào, tiếng xào xạc xung quanh đã biến mất, ruộng ngô trở nên yên tĩnh lạ thường, chỉ còn lại tiếng bước chân cùng tiếng thở dốc của chính hắn. Phía trước chính là con lạch ngòi, bên kia sông là đường lớn. Tên cẩm y vệ không kịp suy nghĩ nhiều, hắn lao nhanh đến bên sông, tung người nhảy qua. Khi nhảy đến giữa dòng, sắp sửa rơi xuống nước, hắn điểm chân xuống mặt nước, một luồng gió mát tự dưng nổi lên khiến mặt sông nổi gợn sóng. Ngay lúc hắn sắp nhảy đến bờ bên kia, đột nhiên mặt sông phía sau ầm vang một tiếng, nước bắn tung tóe. Trần Thực từ dưới sông nhảy lên, đứng ngang hàng với hắn. "Tốc độ của hắn nhanh hơn ta, đã mai phục dưới sông chờ ta từ trước!" Tên cẩm y vệ kinh hãi quay đầu lại. Trần Thực đã kịp điều động vận hành khí huyết, chỉ trong chớp mắt hai tay trở nên dày như tay gấu, lớn hơn hẳn lúc trước, hung hăng vỗ vào hai tai hắn. "Ầm!" Não tên cẩm y vệ kia bị chấn thành một đống nhầy nhụa, thi thể rơi xuống bờ bên kia. Trần Thực rơi xuống nước, ngửa mặt nằm trên mặt sông, thở hổn hển, trái tim đập loạn xạ, mãi vẫn chưa thể bình tĩnh lại được. "Tối nay, e là bệnh của ta lại tái phát." Trái tim nơi l*иg ngực hắn đập mạnh đến nỗi mặt sông cũng phải rung động. Một lúc lâu sau, Trần Thực mới trở mình bơi vào bờ. Bộ y phục mới trên người ướt sũng, khắp nơi đều là vết rách, bị lá ngô cứa rách te tua. "Quần áo mới mà gia gia mua cho ta..." Trần Thực đau lòng khôn xiết. Hắn cố gắng điều hòa lại nhịp thở, lúc này mới đi đến bên cạnh thi thể Phó Sơn Khách, cẩn thận lục soát, tìm được bảy, tám mươi tấm phù lục các loại. Trần Thực lấy ra hai tấm Giáp Mã phù của mình, cất vào trong túi áo. Hắn cởϊ áσ ngoài của Phó Sơn Khách ra, xếp số phù lục còn lại gọn gàng, sau đó móc trong túi ra mấy lượng bạc. Trần Thực do dự một chút, rồi lại đặt số bạc kia về chỗ cũ. -- Gia gia từng dạy hắn, không được tùy tiện lấy tiền của người chết, nếu không ban đêm họ sẽ đến đòi. Trần Thực lại tìm đến hai thi thể còn lại, lục soát khắp người, tìm thêm được vài tấm phù lục và chút bạc. Hắn chỉ lấy phù lục, còn bạc thì để lại trên người họ. "Số phù lục này ta sẽ đưa cho gia gia bán đi, bồi thường cho dân làng. Dù sao cũng là người trong thôn cả, làm hỏng ruộng ngô của họ, không thể để họ mất mùa được." Trần Thực thầm nghĩ. Còn về phần tên cẩm y vệ bị chém làm đôi kia, hắn không đi tìm. Người kia chết quá thảm, hắn sợ ban đêm sẽ gặp ác mộng. "Đêm qua Tam Vượng hiện về trong mơ, nói có người muốn gϊếŧ ta, bảo ta chạy mau. Chẳng lẽ giấc mơ đó là thật? Tại sao Tam Vượng lại vào giấc mơ của ta?" Trần Thực đứng dậy, nhớ đến cái lưỡi dài quấn lấy cổ Tam Vượng, trong lòng không khỏi nghi hoặc. "Rốt cuộc cái lưỡi dài trong mơ là thứ gì? Nó đã cuốn Tam Vượng đi đâu?" Trong lòng hắn dâng lên một nỗi bất an khó tả. Hắn từng nghe gia gia kể chuyện người chết báo mộng. Chuyện kể rằng, khi con người ta chết đi, nếu trong lòng còn chấp niệm chưa thể buông bỏ, họ sẽ đi tìm người thân cận, tiến vào giấc mơ của họ để bày tỏ nỗi niềm hoặc là từ biệt, dặn dò hậu sự. "Tam Vượng là người Hoàng Dương thôn, chẳng lẽ Hoàng Dương thôn đã xảy ra chuyện?" Trần Thực đến bên sông rửa mặt, chỉnh trang lại y phục. Hắn phát hiện uy lực của Phong Cấm phù sau gáy cũng đã biến mất. Chỉ có điều bộ y phục này đã quá rách rưới, không thể gặp ai được nữa, đành phải quay về thôn. Hắc Oa ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn tiểu chủ nhân sát khí đằng đằng trở về, y phục trên người rách nát tả tơi. Đây rõ ràng là bộ y phục mà tiểu chủ nhân yêu thích nhất, hơn nữa còn là gia gia mới mua hôm qua, sao vừa ra khỏi nhà đã biến thành bộ dạng thế này? Trần Thực vào nhà, thay một bộ y phục cũ, hỏi: "Hắc Oa, gia gia đã ra ngoài chưa?" Hắc Oa gật đầu. Trần Thực vừa đi ra ngoài vừa nói: "Ta đi gϊếŧ người. Ngươi cứ nằm im đó, không cần đi theo." Hắc Oa nằm phục xuống đất, xoay xoay đầu, nhìn theo bóng dáng tiểu chủ nhân khuất dần ngoài cửa. Không lâu sau, Trần Thực đã đến Hoàng Dương thôn. Đứng xa xa nhìn về phía ngôi làng yên bình, hắn hít một hơi thật sâu rồi thở ra thật chậm. Chờ đến khi hơi thở đã hoàn toàn bình ổn, hắn mới sải bước tiến về phía Hoàng Dương thôn. "Tên phù sư gọi là Phó Sơn Khách kia nói, ta đã gϊếŧ Thiết Bút Ông, bọn chúng nhận lệnh từ tam công tử đến bắt ta. Vị tam công tử này chắc hẳn là tam công tử nhà họ Triệu." Trần Thực thản nhiên thầm nghĩ: "Nếu Phó Sơn Khách muốn ám sát ta, e là ta đã chết từ lâu rồi. Bọn chúng bắt sống ta, hẳn là muốn áp giải ta đến gặp vị Triệu tam công tử kia." Hắn vận hành Tam Quang Chính Khí Quyết, khí huyết lưu chuyển, tư nhuận ngũ tạng lục phủ, tôi luyện thân thể. "Như vậy, chắc hẳn vị Triệu tam công tử vẫn còn ở Hoàng Dương thôn. Ta đã ra tay thì phải nhổ cỏ tận gốc!" Bên ngoài Hoàng Dương thôn vắng lặng như tờ, không một bóng người. Trần Thực không đi vào bằng cổng chính, mà đi vòng ra góc Tây Nam, lén lút trèo tường vào. "Chuyện do ta gây ra, tự ta phải giải quyết, không thể liên lụy đến gia gia và dân làng!"
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương