๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Chẳng bao lâu sau, hắn lại chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Trần Thực thức dậy, rửa mặt xong, ăn điểm tâm rồi ra ngoài lễ bái mẹ nuôi, tiếp đó đến chỗ Chu Tú Tài để được chỉ giáo kinh thư, cuối cùng mới đi về phía Cương Tử thôn.
Hôm nay hắn còn phải đến miếu Sơn Quân, tuy đã thay xong chân huyết, nhưng vẫn chưa luyện thành Ngũ Tạng Toàn Chân, chưa thể coi là Thánh Thai chi thể. Tu luyện trong miếu Sơn Quân sẽ nhanh hơn ở nhà rất nhiều.
Trên đường đi, Trần Thực bỗng thấy hai người đội nón lá đang ngồi câu cá bên vệ đường, một trái một phải, chăm chú nhìn mặt nước.
"Trong nước này làm gì có cá." Hắn tốt bụng lên tiếng nhắc nhở.
"Cần ngươi lo sao?" Một tên trong số đó tính tình nóng nảy, gắt gỏng quát.
Trần Thực không để ý đến bọn họ, tiếp tục đi về phía trước, bỗng thấy trên cây có người đang bắt ve sầu, người này đứng trên cành cây cao, tay cầm vợt lưới, phía dưới còn có người ngẩng đầu nhìn lên, sợ người trên cây bị rơi xuống.
Đúng lúc này, Trần Thực nghe thấy một tên câu cá reo lên: "Dính rồi!"
Hắn quay đầu lại nhìn, kinh ngạc trong lòng: "Lẽ nào thật sự có cá? Không phải cá trong rãnh nước này đã bị ta bắt hết rồi sao?"
Mấy hôm trước hắn đói quá bèn đi khắp nơi tìm đồ ăn, trong rãnh nước đừng nói là cá, ngay cả cá chạch cũng bị hắn vơ vét sạch sẽ.
Vừa mới quay đầu lại, Trần Thực đột nhiên cảm thấy cơ thể cứng đờ, tiếp theo như có vật nặng ngàn cân đè lên người, ép đến mức xương cốt hắn kêu răng rắc!
"Dính rồi!"
Tiếng cười của gã bắt ve sầu vang lên từ trên đỉnh đầu, kẻ đứng dưới gốc cây cũng cười lớn nói: "Ta cũng dính rồi!"
Trần Thực trong lòng kinh hã, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy trên người mình có vô số tia sáng màu vàng quấn quanh, to bằng ngón tay, phủ đầy vảy nhỏ, quấn chặt lấy tay chân hắn, khiến hắn không thể dùng sức được.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên đỉnh đầu xuất hiện hư ảnh một ngọn núi nhỏ vàng rực, lơ lửng trên đỉnh đầu, chính là ngọn núi vàng này đang đè lên người khiến xương cốt hắn rung động!
Phía sau hắn là một tấm khiên lớn hình mai rùa, cũng được tạo thành từ kim quang, phong tỏa sau gáy hắn, ý đồ chặn đứng Thần Đàn, khiến hắn không thể điều động tu vi.
Còn trước mặt gã câu cá kia là một lá bùa đang cháy âm ỉ, uy lực phù văn trên lá bùa bộc phát, kim quang bay ra từ trong lá bùa, uốn lượn như mãng xà.
Trước mặt gã bắt ve sầu trên cây cũng có một lá bùa đang cháy, lá bùa này có hình dạng một dãy núi.
Còn trước mặt gã đứng dưới gốc cây là một lá bùa có vẽ hình lá chắn, cũng đang bốc cháy.
"Linh Xà phù! Bàn Sơn phù! Phong Cấm phù!" Trần Thực nhận ra ba loại phù này.
Ba loại phù này hắn đều học được từ gia gia, nhưng chúng là phù chú chiến đấu, gia gia rất ít khi vẽ. Hai ông cháu hắn thường bán phù chú trừ tà tránh hung.
"Tiểu quỷ này chính là kẻ đã gϊếŧ Thiết Bút Ông và Triệu quản sự à?"
Tên câu cá còn lại ném cần câu xuống, tháo nón lá xuống, sải bước đến trước mặt Trần Thực, quan sát hắn từ trên xuống dưới, nghi hoặc nói: "Ta còn tưởng là kẻ ba đầu sáu tay nào, không ngờ chỉ là một tên nhóc. Thiết Bút Ông cũng là loại lão luyện trong giang hồ, sao lại chết trong tay hắn cơ chứ?"
Hắn ta lắc đầu: "Tam công tử bảo chúng ta ngụy trang mai phục ở đây ám toán hắn, đúng là quá cẩn thận."
Trong lòng Trần Thực hoảng loạn: "Chuyện ta gây ra đã bị phát hiện rồi, bọn chúng là người của quan phủ, nhất định sẽ đến bắt ta đi chém đầu... Đợi đã, ta còn hai tấm Giáp Mã phù! Ta có thể chạy thoát!"
Vừa nghĩ đến đây, tên câu cá trước mặt đã lục soát khắp người hắn, tìm được hai tấm Giáp Mã phù, cất vào trong ngực.
"Tiểu quỷ này có phải là Phù sư không vậy?"
Tên kia càng thêm nghi ngờ: "Phù sư sao có thể chỉ có hai tấm Giáp Mã phù chứ? Có khi nào hắn không phải là hung thủ gϊếŧ Thiết Bút Ông không? Thực lực của Thiết Bút Ông rất mạnh, không thua kém gì ta, sao có thể bị hắn gϊếŧ được?"
Ba tên còn lại đều là cẩm y vệ của Triệu gia, nghe vậy bèn nịnh nọt: "Trong số các Phù sư, Phó Sơn Khách xếp hạng còn cao hơn cả Thiết Bút Ông. Phó Sơn Khách ra tay, đương nhiên dễ như trở bàn tay."
Phó Sơn Khách nghe vậy rất hưởng thụ, cười nói: "Ta có thể đặt chân vào Huyền Anh phủ của Triệu gia chính là dựa vào bản lĩnh, chứ không phải loại người chỉ biết nịnh bợ như Thiết Bút Ông."
Lời còn chưa dứt, bên tai hắn bỗng nhiên vang lên tiếng nước chảy ào ào như lũ quét, đó là âm thanh phát ra từ cơ thể Trần Thực, tựa như có dòng nước lũ đang cuồn cuộn chảy trong người hắn.
Phó Sơn Khách trợn trừng hai lớn, chỉ thấy cái đầu nhỏ nhắn trước mặt đang nhanh chóng phình to ra, những con rắn linh màu vàng quấn quanh người hắn bị kéo căng ra, khoảng cách giữa các vảy rắn ngày càng rộng!
"Không ổn!"
Sắc mặt Phó Sơn Khách đại biến, chỉ nghe rầm một tiếng , những con linh xà màu vàng do Linh Xà phù tạo thành bị Trần Thực kéo căng đến mức đứt đoạn, hóa thành bột chu sa màu đỏ rơi lả tả.
"Hắn phá hỏng Linh Xà phù của ta! Sức lực lớn như vậy! Chẳng lẽ tên nhóc này là yêu quái biến thành người sao?"
Tuy gặp nguy cấp nhưng Phó Sơn Khách vẫn không hề hoảng loạn, hắn lùi về phía sau một bước, lúc này lòng bàn chân hắn bỗng nhiên có gió mát nổi lên, nâng đỡ cơ thể hắn trượt về phía sau hơn trượng.
Cùng lúc đó, lá bùa hộ mệnh trong tay áo bên trái hắn bay ra, thần lực trong lá bùa bộc phát!
Trong tay áo phải cũng có lá bùa bay ra, được hắn nắm chặt trong tay, chính là Lực Sĩ phù.
Hắn ứng biến rất nhanh nhẹn, dưới chân là Giáp Mã phù, tay áo trái là Lục Đinh Lục Giáp hộ thân phù, cộng thêm Lực Sĩ phù trong tay phải, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã giúp hắn có được thực lực cận chiến!
Ngay khi thần lực của hắn bộc phát, Trần Thực nhấc chân xoay người, bước chân nặng nề giáng xuống đất, trong nháy mắt đã áp sát đến trước mặt Phó Sơn Khách, chỉ còn cách hắn ba thước, đồng thời tay phải vung ra sau chém tới.
Đòn này nhanh như sấm sét, chém thẳng vào cổ họng Phó Sơn Khách.
Yết hầu Phó Sơn Khách vỡ vụn, chưởng phong của Trần Thực như sống dao dày nặng, đánh trúng đốt xương cổ thứ tư của hắn, khiến đốt xương này bị đánh bật ra sau!
Gáy Phó Sơn Khách lập tức lồi ra một cục lớn, sau đó hoàn toàn mất đi khả năng khống chế cơ thể, trơ mắt nhìn Trần Thực đột ngột dừng lại, sau đó đánh úp về phía sau.
Xông lên, dừng lại, lùi về phía sau, động tác của Trần Thực không có chút nào gọi là quán tính, nhanh đến mức khó tin.
"Gánh một ngọn kim sơn trên đầu mà tốc độ vẫn nhanh như vậy sao?"
Phó Sơn Khách kinh hãi, cơ thể không tự chủ được ngã xuống đất, hơi thở thoi thóp, rõ ràng là không thể sống nổi nữa rồi.
Hắn chết còn nhanh hơn cả Thiết Bút Ông!