๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Sắc mặt Sa bà bà âm trầm bất định, cho dù Trần Thực không bị Đại Cổn cắn chết, cũng sẽ thất lạc trong Vong Xuyên hà, không thể trở về, bà cũng không có cách nào bàn giao với Trần Dần!
"Không có dây thừng, hắn không thể nào trở về từ Vong Xuyên hà... Chuyện này đều do lòng tham của ta mà ra, lại muốn lợi dụng đứa nhỏ này đi Vong Xuyên hà tìm kiếm món bảo vật kia, kết quả hại nó! Sớm biết như vậy cứ trực tiếp nói cho hắn biết tòa cổ miếu kia ở nơi nào có phải tốt hơn không."
Trong lòng bà hối hận không thôi, có điều chuyện đã xảy ra, tự oán trách mình cũng vô ích, việc cần làm bây giờ chính là xem xét Trần Thực có chết thật hay không.
Nếu chưa chết thì phải tìm cách cứu chữa.
Nếu đã chết...
"Vậy chỉ còn cách lấy cái chết tạ tội với lão Trần!"
Sa bà bà cắn vào ngón trỏ tay phải, lấy máu của mình vẽ bùa chú trên không trung, chính là Chiêu Hồn phù.
Lạ thay, máu của bà lại bồng bềnh giữa không trung, không hề có chút xu hướng rơi xuống, phảng phất như bị một cỗ lực lượng kỳ dị nào đó trói buộc lại.
Theo ngón tay Sa bà bà di chuyển, một tấm phù lục dài ba thước rộng chỉ hai tấc dần dần hiện ra.
Phía trên là hoa văn sắc lệnh Tam Thanh, phía dưới là triện văn tam hồn thất phách, hình thái hết sức ngắn gọn.
Vẽ bùa trên không trung, trình độ này có thể nói là kinh thế hãi tục, là thành tựu mà bất cứ phù sư nào cũng tha thiết ước mơ, thế nhưng Sa bà bà lại như một bà lão bình thường, nhìn thế nào cũng không ra có chỗ hơn người.
Uy lực của tấm Chiêu Hồn phù này phát ra vô cùng mạnh mẽ, chỉ trong nháy mắt đã vượt qua hai giới âm dương, tiến thẳng đến cõi âm!
Sa bà bà tự biết mình đã phạm phải sai lầm rất lớn, bởi vậy không giống với Chiêu Hồn chú ngày thường, lần này bà vẽ Chiêu Hồn phù bằng chính tinh huyết của mình.
Tinh huyết trong tim chí cương chí dương, số lượng cực ít, cũng chỉ đủ để vẽ một tấm phù lục, nhưng uy lực lại không thể coi thường.
Nếu Trần Thực thật sự đã chết, cho dù bị bắt xuống Diêm La điện, chỉ cần dựa vào tấm phù lục này, bà lão cũng có thể đoạt lại hồn phách của Trần Thực từ tay Diêm Vương!
Thế nhưng, tấm phù lục này thiêu đốt sạch sẽ, Sa bà bà vẫn không thể nào triệu hồi được hồn phách của Trần Thực.
"Không chết là tốt rồi, không chết là tốt rồi!"
Sa bà bà thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó dậm chân xuống đất, cái bóng của bà lão trên mặt đất bỗng nhiên vươn ra tứ phía như nhánh cây, từ trong bóng dáng đó xuất hiện năm con Quỷ Vương mặt xanh nanh vàng, lừng lững đứng trên không trung, chắp tay chờ lệnh.
Sa bà bà tâm niệm vừa động, ngũ quỷ lập tức gào thét lao đi.
Một lát sau, vô số gạch đá bay tới, chỉ trong chốc lát đã xây thành một tòa tế đàn dài rộng ba trượng sáu cao một trượng bên bờ Đức Giang.
Năm vị Quỷ Vương tay cầm cờ lớn, đứng sừng sững trên năm góc của tế đàn, phân chia trấn thủ ngũ hành.
Sa bà bà lấy ra Văn Vương cổ.
Loại trống này rất kỳ lạ, như trống mà không phải trống, giống chiêng mà không phải chiêng, chỉ có một mặt được bọc da, mặt còn lại trống không, bên trong có dây thừng đan chéo, có thể dùng tay nắm lấy.
Lần trước, khi ở cõi âm, Trần Thực nghe được tiếng trống sàn sạt, chính là âm thanh phát ra từ nhạc khí này.
Sa bà bà lắc lư Văn Vương cổ, tiếng trống vang lên, chỉ trong nháy mắt trên mặt sông Đức Giang nổi lên từng đợt âm phong, tựa như màn đêm buông xuống, ngay cả ánh mặt trời cũng không thể nào chiếu vào vùng đất tối tăm này.
"Đời này ta triệu hồi không biết bao nhiêu quỷ hồn từ cõi âm, đắc tội không ít Âm Sai Quỷ Vương, lần này ra tay, chỉ e sẽ khiến không ít đối thủ cũ chú ý, nhân cơ hội này đến trả thù! Nhưng cũng không lo được nhiều như vậy!"
Sa bà bà quát lên một tiếng, tiếng trống xao động, trong bóng tối một con đường đá xanh từ trên tế đàn rầm rầm trải xuống sông.
Bà lão nhỏ thó này lại dùng pháp lực của bản thân khơi thông một con đường nối liền hai giới âm dương, ý đồ muốn đón lấy Trần Thực từ trong Vong Xuyên hà của cõi âm trở về!
"Tiểu Thập!"
Giọng nói của bà truyền vào cõi âm, "Hãy men theo tiếng trống của ta, ta sẽ đưa ngươi về dương gian!"
Lại nói tới trong miệng Đại Cổn, Trần Thực bám chặt lấy lưỡi câu, lưỡi câu cắm sâu vào trong thịt mềm bên cạnh xương cổ họng con cá lớn.
Xương cổ họng chính là hàm răng sau của con cá lớn này, nó nghiền ép lên xuống, giống như hai khối sắt vạn cân, mỗi lần nghiền ép tựa như hai khối sắt khổng lồ va chạm vào nhau, ánh lửa bắn ra tứ phía, chấn động đến mức hai tay Trần Thực tê dại!
Nhưng hắn không dám buông tay, bởi vì hắn đang ở trong miệng con cá lớn, hai hàm răng còn lại của nó đang không ngừng cắn ken két, ý đồ cắn trúng hắn, rồi hất văng ra ngoài.
Nếu hắn buông tay sẽ lập tức bị cắn thành vô số mảnh vụn!
Vừa rồi, trong khoảnh khắc Đại Cổn lao xuống, hắn đã nhanh trí nhảy lên khỏi mặt nước, chui tọt vào trong miệng Đại Cổn, có vậy mới tránh được kết cục bị cắn đứt.
Thế nhưng tình cảnh hiện tại của hắn cũng vô cùng nguy hiểm, nếu lưỡi câu rơi xuống, e là hắn vẫn không tránh khỏi kết cục tan xương nát thịt!
Đột nhiên, Trần Thực nhìn thấy một luồng ánh sáng màu xanh lam lóe lên, sau đó tất cả máu thịt trên người con cá lớn này đều biến mất không thấy đâu nữa, chỉ còn lại bộ xương cá khổng lồ đang bơi trong nước.
Trần Thực giơ tay lên, phát hiện máu thịt trên cánh tay của mình cũng đã biến mất, chỉ còn lại bộ xương trắng.
Hắn cúi đầu nhìn xuống, trên người hắn cũng không còn chút máu thịt nào, biến thành một bộ xương khô!
"Ta tiến vào Vong Xuyên hà rồi?"
Trần Thực kinh ngạc không thôi.
Lưỡi câu kia vốn móc vào máu thịt của Đại Cổn, lúc này Đại Cổn biến thành xương cá, lưỡi câu tuột ra, Trần Thực nắm lấy lưỡi câu, trong lòng trầm xuống.
Sợi dây thừng đã đứt.
"Ta trở về bằng cách nào đây... Sa bà bà thủ đoạn thông thiên, nhất định sẽ có biện pháp. Hiện giờ, trước tiên phải tìm được cây đèn đồng mà Sa bà bà đánh rơi cái đã!"
Trần Thực cởi dây xích trên người ra, buộc lưỡi câu nặng nề vào, móc vào xương cổ họng Đại Cổn, sau đó hắn hít sâu một hơi, chui ra từ khe hở mang cá của Đại Cổn.
Con cá lớn này không còn máu thịt, không cách nào vây khốn hắn nữa.
Điều kỳ quái hơn nữa là, Đại Cổn dường như không còn hứng thú với một bộ xương khô như Trần Thực, nó lướt qua người hắn, nhưng không hề có ý định cắn nuốt.
"Nếu Đại Cổn có thể bơi từ dương gian vào cõi âm, như vậy nhất định cũng có thể bơi từ cõi âm về dương gian."
Trần Thực thầm nghĩ: "Nếu Sa bà bà không tìm thấy ta, ta sẽ bám theo con cá lớn này, để nó đưa ta trở về dương gian. Chỉ không biết khi nào thì con cá lớn này mới quay về."
Đại Cổn bơi đi vô định, có vẻ như không hề nóng lòng muốn trở về.
Trần Thực cũng yên tâm, bắt đầu tìm kiếm trong Vong Xuyên hà.