Chương 4: Thành thật phúc hậu 1
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑ Trên cây liễu già, thư sinh quỷ hậm hực không nói gì. Chu Hữu Tài, chính là tên của hắn. Hắn treo cổ ở đây, lưỡi thè ra ngoài dài cả thước, mặt mày tím tái như gan heo, đẹp chỗ nào chứ. "Tiểu Thập thật không thành thật chút nào, dám mượn tên ta để chê nữ tử kia xấu xí." Hắn thầm nghĩ: "Song nói đi cũng phải nói lại, nữ tử này dung mạo tuy không tệ, tâm địa lại chẳng tốt đẹp gì. Chẳng biết Tiểu Thập có thể ứng phó nổi hay không?" Hắn giờ là hồn phách, đám người kia nào có nhìn thấy hắn, nào có nghe thấy hắn. Hắn bị treo cổ ở đây, tuy đã thành quỷ, nhưng không thể rời khỏi gốc cổ thụ này, cũng không thể báo cho gia gia của Trần Thực. "Vị tỷ tỷ kia nói búp bê sứ, hẳn là một lũ trẻ con, chỉ xuất hiện lúc chạng vạng, chui ra từ bụi cỏ, lẩm bẩm gì đó." Trần Thực thao thao bất tuyệt: "Chúng nó nói chuyện vừa nhanh vừa nhỏ, chẳng nghe rõ được gì. Người mà đến gần, chúng sẽ chui vào bụi cỏ, tìm thế nào cũng không ra. Người đi rồi, chúng lại chui ra. Đến lúc trời sáng, chúng lại biến mất. Vị tỷ tỷ kia muốn tìm chúng có phải không?" Quả thật hắn từng gặp đám búp bê sứ này, thường xuyên chơi đùa cùng, bởi vậy rất đỗi quen thuộc. Nữ tử áo tím cùng và hán tử áo phi ngư nghe vậy kích động gật đầu lia lịa. "Đại nhân, tiểu tử này... vị tiểu huynh đệ miêu tả rõ ràng như vậy, có thể thấy chắc chắn thứ kia ở gần đây!" Gã mặc áo phi ngư tên Phương Hạc cười nói: "Lời đồn quả nhiên không sai, nơi đây quả thật có một lăng mộ Chân Vương! Đám búp bê sứ kia, chính là vật bồi táng trong lăng mộ thành tinh! Nếu chúng ta có được đám bảo bối này..." Nữ tử áo tím nổi giận, trừng mắt nhìn hắn. Phương Hạc trong lòng run sợ, vội vàng ngậm miệng. Nữ tử áo tím liếc nhìn Trần Thực, thấy hắn ngơ ngác, rõ ràng là một đứa trẻ quê mùa, nào biết lăng mộ là gì, thành tinh là gì, lúc này mới thở phào. "Tiểu đệ đệ, ngươi có thể dẫn chúng ta đến chỗ đám búp bê sứ kia biến mất xem thử được không?" Nữ tử áo tím ôn hòa nói. Trần Thực lộ vẻ khó xử: "Gia gia còn chờ ta về nhà dùng cơm..." Nữ tử áo tím bật cười: "Chỗ tỷ tỷ có chút đồ ăn ngon, đều là dùng linh thú và dị thảo nấu nướng, chẳng lẽ không ngon bằng cơm nhà đệ sao?" Nàng ta vỗ tay, lập tức có kẻ dâng lên ít thịt khô. Trần Thực ăn một miếng, quả nhiên thơm ngon vô cùng, bèn đồng ý. Mọi người đi theo Trần Thực, nữ tử áo tím hỏi: "Tiểu đệ đệ, còn chưa biết tên ngươi là gì?" Trần Thực thành thật đáp: "Ta tên Thành Thực. Tiên sinh dạy học cho ta nói, Thành Thực là chữ Thành trong chữ chân thành, chữ Thực trong chữ thực sự. Người trong thôn đều gọi ta là Tiểu Thành Thực. Ta chưa bao giờ nói dối!" Mọi người nghe vậy, đều thầm cười: "Nào có ai họ Thành? Vị tiên sinh dạy học ở cái nơi thôn dã này, quả là bất học vô thuật." Phương Hạc sắc mặt nghiêm nghị, tiến đến bên cạnh nữ tử áo tím, thấp giọng nói: "Đại nhân, đứa trẻ này có chút kỳ lạ..." Ánh mắt nữ tử áo tím sớm đã rơi vào bóng lưng Trần Thực, khẽ gật đầu: "Ta cũng chú ý tới rồi." Nàng biến sắc, khẽ nói: "Không ngờ tiểu tử này tuổi còn nhỏ, vậy mà đã là tu sĩ." Trần Thực phía trước vẫn đang ăn thịt khô, khí tức trong cơ thể thiếu niên này dâng lên từng hồi, lại có chân khí lưu chuyển, quả nhiên không yếu chút nào. Chỉ thấy sau gáy Trần Thực ẩn hiện hào quang, mờ ảo hư vô, một tòa Thần Đàn được tạo thành từ hào quang thoắt ẩn thoắt hiện! Thịt khô được luyện chế từ các loại linh thú dị thảo, chứa đựng linh khí rất mạnh, Trần Thực ăn vào, linh khí được luyện hóa, bất giác để lộ ra tu vi. "Luyện Khí kỳ, Thần Thai cảnh!" nữ tử áo tím khẽ nói: "Hắn đã luyện thành Thần Đàn, xem ra được Chân Thần chiếu cố, ban cho Thần Thai! Nếu ở tỉnh thành, đã có thể tham gia hương thí! Cử nhân mười mấy tuổi..." Nàng ta không khỏi kinh hãi. Tu sĩ tu hành, chia làm năm cảnh giới: Luyện Khí, Hóa Thần, Luyện Thần, Hoàn Hư, Hợp Đạo. Trong đó, Luyện Khí lại chia làm bốn giai đoạn: Luyện Khí, Trúc Cơ, Thần Đàn, Thần Thai. Tu luyện đến Thần Thai cảnh đã là rất lợi hại, có thể tham gia kỳ thi hương, trở thành cử nhân, có được công danh. Thiên hạ ngày nay, đọc sách và tu hành song song. Kẻ đọc sách chính là tu sĩ, có thể tu chân, thi đậu công danh, vào triều làm quan. Trần Thực mới mười mấy tuổi đầu đã tu thành Thần Thai, cho dù là phóng tầm mắt ra khắp thiên hạ cũng là nhân tài hiếm có! Nếu hắn thi đậu công danh, tất sẽ khiến thiên hạ chấn động! ๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương