๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Gã mập nói: "Chờ đến khi nó chết, hồn phách cũng sẽ thuộc về ta."
Trần Thực nhìn hắn thật sâu, không có ý định mang theo ba đứa trẻ khác, nói với Lưu Phú Quý: "Chúng ta đến gian nhà hoang của Điền gia!"
Hắn đi ra ngoài, thôn dân tự động tránh đường nhường lối. Lưu Phú Quý vội vàng đuổi theo.
"Tiểu phù sư này liệu có được không?" Có kẻ lo lắng nói.
"Trong miếu chẳng có gì cả, chỉ thấy hắn ở đó lẩm bẩm một mình, e là tâm thần có vấn đề."
Trần Thực mặc kệ, để Lưu Phú Quý dẫn đường, chẳng bao lâu sau đã tới trước gian nhà hoang của Điền gia.
Tòa nhà hoang này cũng xây bằng tường đất, không có lấy một viên gạch, dùng bùn và vôi xây nên, dựng mấy cây cột đơn giản, lợp rơm rạ, chính là gian trước.
Cửa gian rtước khóa bằng xích sắt, xích sắt đã hoen rỉ loang lổ.
Trong sân có một cây hòe già, vô cùng cao lớn, tán lá sum suê che phủ gần hết cái sân.
Càng vào sâu bên trong càng tối tăm mịt mù.
Trần Thực không vội vào trong, đặt hòm sách xuống, rút con dao nhỏ, Hắc Oa vội vàng tiến lên, để hắn rạch một nhát lấy máu.
"Hắc Oa, khổ cho ngươi rồi, ta không có thịt dị thú bên mình, đợi lúc về bổ sung cho ngươi sau."
Trần Thực mài mực, pha máu chó đen vào chu sa, chẳng cần giấy phù, đi thẳng tiến đến trước cửa gian nhà hoang của Điền gia, giơ bút vẽ phù lên cửa.
Hắn vận Tam Quang Chính Khí Quyết, tinh quang bốn phương ùn ùn kéo đến, vây quanh thân hắn hóa thành Bắc Đẩu Thất Tinh, đằng sau đầu bỗng lóe lên thần quang, ngưng tụ thành Thần Đàn.
Trần Thực nín thở, dồn ý dẫn khí đến ngòi bút, tay cầm bút vẽ như rồng bay phượng múa, chẳng bao lâu sau đã vẽ ra một bức Úc Lũy đồ trên cánh cửa, sau đó thở hắt ra, thần quang sau đầu tan biến, Thần Đàn cũng biến mất.
Hiện giờ hắn không thể lưu giữ chân khí, chỉ có thể dựa vào một hơi thở để hiển lộ Thần Đàn, đợi đến khi khí tán, Thần Đàn cũng sẽ tiêu tan.
Trần Thực lại hít sâu một hơi, thấm đẫm bút mực, Thần Đàn tái hiện, lại vẽ ra một bức Thần Đồ đồ.
Hai bức họa này, chính là phù chú Môn Thần được vẽ trên bùa đào.
Hai bức họa vừa thành hình là có thần quang mờ nhạt tự tỏa ra từ cửa, sau đó càng lúc càng mờ nhạt, thần quang hòa vào không khí, mắt thường khó mà thấy được.
Trần Thực thở ra một hơi, nói: "Bùa đào không có bất kỳ phản ứng gì, xem ra trong tòa gian nhà hoang này vốn không có tà ma."
Nếu có tà ma, tất sẽ kích hoạt bùa đào, hai vị Môn Thần trên bùa đào sẽ hiện thân, trừ Tà đuối Trúy!
Hiện giờ bùa đào không bị kích hoạt, chứng tỏ trong gian nhà hoang không có tà tà.
"Vậy thì, rốt cuộc kẻ bắt trẻ đái dầm đi là ai?"
Trần Thực một tay cầm bút mực, một tay nhẹ nhàng bóp một cái, bẻ gãy xích sắt khóa cửa, đẩy cửa bước vào sân. Tuy hắn không có pháp lực, nhưng sức lực lại càng lúc càng mạnh.
Hắc Oa và Lưu Phú Quý vội vàng theo sau.
Dân làng dừng lại ở ngoài cửa, không dám bước vào.
Sân hoang cỏ dại um tùm, cây cối mọc tràn lan, to nhất là gốc hòe kia.
Trần Thực đến trước cây hòe, giơ bút ngưng thần, mượn chút chân khí còn sót lại, vẽ lên thân cây một tấm Ngũ Nhạc Trấn Trạch phù.
Hắn liếc thấy trong sân có một cái giếng khô, lập tức đến bên cạnh, vẽ lên miệng giếng một tấm Tỉnh phù.
Như vậy, phía trước có bùa đào trấn áp, trung tâm có Ngũ Nhạc Trấn Trạch phù, ngay cả giếng nước cũng bị Tỉnh phù phong tỏa, gian nhà hoang của Điền gia có thể nói là vững như bàn thạch, ngoại tà không thể xâm nhập. Nếu trong sân có Tà, sẽ cảm thấy bị Ngũ Nhạc đại sơn đè ép, không thể nhúc nhích.
Trần Thực thu bút, hỏi: "Phú Quý, ngươi tỉnh lại từ chỗ nào?"
"Chính là trong đại sảnh!"
Lưu Phú Quý bước nhanh vào đại sảnh, nói: "Chính là chỗ này!"
Trần Thực đi theo vào, nhưng lại không thấy bóng dáng Lưu Phú Quý đâu nữa.
Căn nhà chính trống huơ trống hoác, chỉ có một chiếc bàn thờ, trên bàn bày tám cái linh vị đen bóng, bàn ghế phủ đầy bụi bặm, góc tường giăng đầy mạng nhện.
"Phú Quý, Phú Quý!"
Trần Thực gọi lớn, nhưng Lưu Phú Quý vừa rồi còn chạy vào nhà chính giờ lại không thấy đâu nữa.
Trần Thực đi sang gian phòng bên trái, bỗng cảm thấy một luồng khí lạnh ập đến, nhìn vào trong thì thấy bốn chiếc quan tài đen bóng đặt ngay ngắn trên những chiếc ghế dài.
Hắn đánh bạo tiến lại gần, thấy đinh trên quan tài vẫn còn nguyên vẹn, có lẽ đã được đặt ở đây rất lâu rồi.
Trần Thực suy nghĩ một hồi, rồi quyết định không mở quan tài ra.
Hắn đi sang gian phòng bên phải, nơi này cũng đặt bốn chiếc quan tài đen, cũng được đặt trên ghế dài, cách mặt đất một khoảng.
Trần Thực khẽ nhíu mày, tám chiếc quan tài đen này, chắc là quan tài của tám người nhà họ Điền, không biết vì sao mới chỉ được khâm liệm mà chưa hạ táng.
Đinh trên quan tài cũng không có dấu vết bị cạy ra.
"Vừa rồi rõ ràng Phú Quý đã vào đây, sao đột nhiên lại biến mất? Trừ phi..."
Ánh mắt Trần Thực dừng lại trên mấy chiếc quan tài, do dự một chút, định tiến lên mở quan tài ra, đúng lúc này, tiếng sủa của Hắc Oa vang lên, Trần Thực quay trở lại gian nhà chính, thấy Hắc Oa đứng ở cửa, không vào trong, chỉ ngẩng đầu lên sủa inh ỏi.
Trần Thực ngẩng đầu nhìn lên, không khỏi sững sờ.
Có lẽ mái nhà phía trên nhà chính đã được sửa chữa lại, không phải lợp bằng cỏ tranh hay rơm rạ nữa, mà được thay bằng những tấm ván gỗ phẳng lì, ghép thành hình chữ "nhân", ván gỗ rất dày, được bào nhẵn bóng, trên đó dùng máu gì đó vẽ nên những phù chú vô cùng phức tạp, màu đỏ tươi vô cùng chói mắt!
Phù chú rất lớn, mỗi phù chú đều có đường kính hơn một trượng, tổng cộng có năm phù chú.
Kết cấu phù chú rất kỳ lạ, nheo mắt nhìn lại, những đường nét trở nên mờ ảo, tựa như nhìn thấy năm cái đầu lâu dữ tợn, há to miệng như chậu máu, lưỡi dài hơn một trượng, trông như quỷ quái!
Từ miệng của năm cái đầu lâu đó thòng xuống năm sợi xích sắt, trong đó có bốn sợi xích trói bốn đứa trẻ, tay chân bị trói chặt, treo ngược lên xà nhà.
Mí mắt của bốn đứa trẻ này bị người ta dùng móc câu móc lên, mũi cũng bị móc câu móc vào kéo lên.
Khóe miệng của chúng, môi trên và môi dưới đều bị bốn cái móc câu móc vào kéo căng ra bốn phía.
Bọn trẻ bị treo ngược, lưỡi bị một cái móc sắt xuyên qua kéo xuống.
Móc sắt nối với một sợi xích nhỏ, đầu kia của sợi xích là một cái đỉnh nhỏ cỡ bằng bàn tay.
Lưỡi của bọn trẻ bị kéo ra rất dài.
Máu từ trên lưỡi không ngừng chảy xuống theo móc câu và xích sắt, nhỏ vào trong chiếc đỉnh nhỏ.
"Phú Quý!"
Trần Thực nhận ra một trong số những đứa trẻ đó,chính là cậu bé gầy gò muốn kết bạn với hắn, vội vàng gọi lớn: "Lưu Phú Quý! Tỉnh lại! Mau tỉnh lại!"
Đứa bé đó như nghe thấy tiếng gọi của hắn, cố gắng mở mắt, chớp chớp liên tục.
Trần Thực mừng rỡ khôn xiết.
"Vẫn còn sống!"
"Ngươi vẫn còn sống!"
"Phú Quý, ngươi đừng cử động! Ta sẽ cứu ngươi xuống ngay!"