๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Hắn còn nhìn thấy mặt trời trên bầu trời kia.
Màu vàng kim, không quá lớn, trông như một chiếc mâm vàng.
Nhưng ánh sáng tỏa ra từ mặt trời kia, lại có thể dùng để tu luyện!
Nương theo tia dương quang này, Tam Quang Chính Khí Quyết của hắn vận hành càng thêm thuận lợi, hiệu suất tôi luyện Bắc Đẩu càng cao hơn!
Hắn có thể cảm nhận được tốc độ tôi luyện của Bắc Đẩu tăng lên ba bốn thành!
Thật kỳ diệu biết bao!
"Lẽ nào vầng thái dương này mới chính là mặt trời thật sự? Nguyệt quang mà Tam Quang Chính Khí Quyết dẫn dắt đến, cũng là từ không kia. Chẳng lẽ, vầng trăng trong thời không kia cũng là mặt trăng thật sự?"
Hắn không khỏi nảy sinh suy tư miên man, nhật nguyệt trong Tam Quang Chính Khí Quyết, chính là chỉ nhật nguyệt của thời không này hay sao?
Dân chúng thời đầu trong Tây Ngưu Tân Châu, nhật nguyệt mà họ nhìn thấy có phải là nhật nguyệt của thời không này? Cho nên họ mới sáng tạo ra các từ ngữ “nhật thăng nhật lạc, âm tình viên khuyết”.
Vậy sau đó đã xảy ra chuyện gì, dẫn đến nhật nguyệt biến mất?
Lại xảy ra chuyện gì, khiến Chân Thần nơi thiên ngoại thay thế nhật nguyệt?
Nhật nguyệt đã đi đến nơi nào?
Vì sao ngôi miếu đổ nát này có thể nối liền với nhật nguyệt, để dương quang chiếu vào?
Trước kia ngôi miếu đổ nát này thờ phụng vị thần nào?
Tại sao lúc này lại mọc lên từ trong lòng đất?
Có phải nó liên quan đến việc mấy ngày trước trời tối sớm hơn một khắc đồng hồ?
"Đáng tiếc gia gia không ở đây, gia gia kiến thức uyên bác, chắc chắn... chắc chắn cũng không biết! Lão nhân gia chỉ biết bảo ban đêm tăng gấp đôi liều lượng thuốc thôi!"
Trần Thực tiếp tục tu luyện, không suy nghĩ thêm về những vấn đề kỳ quái này nữa, dù sao nghĩ mãi cũng chẳng có lời giải.
Dần dà, hắn tiến vào một trạng thái kỳ diệu, dường như ngủ mà chẳng phải ngủ, tựa tỉnh mà chẳng hẳn tỉnh, hơi thở đều đặn sâu lắng, Tam Quang Chính Khí Quyết vẫn vận hành trật tự, Bắc Đẩu tôi luyện cũng liên tục tiếp diễn, thất tinh từ từ xoay chuyển quanh thân hắn.
Đêm mưa to ấy kéo dài đến tận sáng sớm mới tạnh, Trần Thực cũng tu luyện suốt một đêm, chẳng những không hề mệt mỏi, trái lại thần thái sáng láng, chỉ cảm thấy một đêm tu hành này còn hơn mười lần trước kia.
"Ta một đêm chưa về, chỉ e gia gia lo lắng muốn chết!"
Trần Thực thu công, dời tảng đá chắn cửa ra, bước khỏi miếu hoang. Bên ngoài vẫn là sương mù mịt mù, không khí tràn ngập hơi ẩm.
"Gâu gâu!"
Một con chó đen lớn đứng ngoài miếu, thân thiết sủa lên hai tiếng với hắn, chính là Hắc Oa.
Trần Thực vội vàng tiến lên phía trước, cười hỏi: "Hắc Oa, có phải gia gia sai ngươi đến tìm ta? Chắc gia gia rất lo lắng cho ta phải không? Ngươi đến đây đã bao lâu rồi?"
Hắc Oa vẫy đuôi, mặt mày hớn hở tiến đến gần, chạy quanh hắn hai vòng.
Một người một chó nhanh chóng xuống núi, tuy đường núi sau cơn mưa rất trơn trượt, nhưng Trần Thực lại cảm thấy thân thể nhẹ nhàng linh hoạt, đi đâu cũng như bước trên đất bằng.
"Lần này về nhà, phải xin gia gia ít bạc, ta định mời thợ tu sửa lại ngôi miếu đổ nát này một chút. Ta muốn thường xuyên đến miếu tu luyện."
Trần Thực vừa đi vừa nói với Hắc Oa: "Bạc của ta để dành được rất nhiều ở chỗ gia gia, ngươi nói xem, ta đi xin liệu gia gia có cho ta không?"
Hắc Oa vẫy đuôi lia lịa như cối xay gió, sủa lên: "Gâu!"
Trần Thực cười nói: "Hắc Oa ngươi đoán sai rồi! Gia gia bảo số bạc đó là để dành cho ta cưới vợ. Ta đi xin, chắc chắn gia gia sẽ cho."
"Gâu gâu!"
"Ngươi nói gia gia đã tiêu hết rồi ư? Không thể nào!"
"Gâu, gâu gâu!"
"Đừng nói bậy, gia gia sẽ không lừa tiền của trẻ con đâu!"
...
Một người một chó vừa trò chuyện, vừa rời xa núi hoang, đi về phía Hoàng Pha thôn.
Đúng lúc này, bầu trời đột nhiên trở nên sáng rực dị thường, Trần Thực và Hắc Oa ngẩng đầu nhìn lên, không khỏi ngây người.
Chỉ thấy một luồng hào quang vô cùng chói lọi xé toạc bầu trời, chắc là một khối thiên thạch đang bốc cháy, từ thiên ngoại phá vỡ vòm trời, lao thẳng đến nơi này!
Khối thiên thạch kia xẹt qua trên đỉnh đầu bọn họ, kéo theo làn khói đặc dài cả dặm, tiếp đó đánh trúng núi hoang cách đó vài dặm, rơi thẳng xuống ngôi miếu đổ nát!
Ánh lửa xông lên tận trời, kèm theo đó là từng tảng đá khổng lồ bắn ra bốn phương tám hướng.
Trong tầm mắt của Trần Thực, ngọn núi mọc lên từ lòng đất kia lập tức bị đánh gãy mất mấy chục trượng!
Hắc Oa vội vàng nhào về phía Trần Thực, đẩy ngã hắn, một người một chó lăn vào khe núi sâu bên đường.
"Vù vù——"
Cuồng phong như đao, mang theo từng đợt sóng nhiệt cuồn cuộn quét qua trên không khe núi, cây cối hai bên khe núi lập tức bị thiêu đốt, như vô số bó đuốc khổng lồ.
May mắn thay trời mưa suốt một đêm, trong khe núi đầy nước, một người một chó lặn xuống nước, lúc này mới không bị sóng nhiệt thiêu thành tro bụi.
"Ầm!"
Tiếng nổ kinh thiên động địa truyền đến, mặt đất cũng chấn động không ngừng, lan vào trong nước, suýt nữa khiến Trần Thực và Hắc Oa hộc máu.
Tiếp đó, đá vụn rơi xuống như mưa, tựa hồ lại có một trận mưa đá trút xuống.
May mắn thay bọn họ trốn trong nước, đá rơi xuống nước, uy lực đã giảm đi rất nhiều.
Đợi cho cơn mưa đá qua đi, lúc nàyTrần Thực và Hắc Oa mới hồn vía chưa về thò đầu lên khỏi mặt nước, chờ đợi một lát, phát hiện không còn động tĩnh gì khác bèn bò lên mặt đường.
Trần Thực lảo đảo đứng dậy, trên người ướt sũng, Hắc Oa bên cạnh đang ra sức lắc mình, hất nước tung tóe khắp nơi.
Trần Thực dõi tầm mắt nhìn quanh, cây cối ngã rạp, có cây còn cháy dở, có cây bị thiêu trụi, chỉ còn lại những thân cây đen sì trơ trọi, bốc lên khói xám.
Hoa màu trong ruộng vườn cũng tan hoang, cây cối đổ rạp, còn có những tảng đá lớn rơi xuống ruộng, cày xới những vệt dài.
Nơi tảng đá lăn qua, lúa má bị san bằng, tựa như có người khổng lồ lấy ruộng làm giấy viết, dùng tảng đá khổng lồ làm bút, vẽ nên những nét nguệch ngoạc.
Trần Thực nhìn về phía núi hoang ở đằng xa, ngọn núi cao trăm trượng giờ chỉ còn lại một nửa, chỗ gãy gồ ghề như bị dã thú cắn nát.
Ngôi miếu nhỏ thần bí kia đã bị đánh nát thành bụi!
Ngọn núi đột ngột mọc lên từ lòng đất kia cũng gần như bị san thành đất nằmh!
"Vì... vì sao?"
Trần Thực lẩm bẩm.
Hắn ngước nhìn bầu trời, mặt trời chói chang.
Hai vầng thái dương, chính là đôi mắt khổng lồ của Thiên Ngoại Chân Thần, đang chăm chú nhìn xuống thế gian, mọi thứ đều rõ ràng trước mắt, không gì che giấu nổi.