๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Mặt nước rung động ầm ầm, Trần Thực lại đào ra một thi thể từ trong bùn đất, đó là thi thể của một đứa trẻ khác chết đuối dưới sông.
Hắn đưa thi thể lên bờ, lại quay đầu lặn xuống nước.
Lại qua một khắc đồng hồ, Trần Thực lần nữa ngoi lên, trong ngực ôm một thi thể khác.
Thi thể của đứa trẻ thứ ba chết đuối dưới sông cũng đã được hắn tìm thấy.
Tin tức nhanh chóng lan truyền, bờ sông tụ tập rất nhiều người, tiếng thôn dân bàn tán, tiếng người thân gào khóc.
Trên mặt nước, hai đứa trẻ thủy quỷ trông thấy người thân, vừa khóc vừa cười, chắp tay vái lạy Trần Thực, dập đầu lia lịa.
Người nhà của hai đứa trẻ thủy quỷ cũng dập đầu với Trần Thực, Trần Thực lại vội vàng mang theo Hắc Oa bỏ chạy.
Năm ngoái, tiết trời nóng bức, lũ trẻ đều thích ngâm mình tắm mát dưới sông, đứa nhỏ tên Ngọc Xuyên bơi đến chỗ nước sâu, không may bị chuột rút, vùng vẫy trên mặt nước.
Những đứa trẻ khác không dám xuống cứu, hai đứa trẻ còn lại thấy vậy liền gắng sức bơi đến. Một đứa bị Ngọc Xuyên hoảng loạn ôm chặt lấy, không thể thoát thân, cùng Ngọc Xuyên chìm xuống dòng nước. Đứa còn lại lớn hơn chút định cứu cả hai nhưng lại kiệt sức, không thể ngoi lên được nữa.
Cả ba đều biến thành thủy quỷ.
Trần Thực thường bị ba đứa trẻ thủy quỷ quấy phá, suýt chút nữa thì bị chúng dìm chết. Hắn nhìn thấy được quỷ thần, thấy ba đứa trẻ thường xuyên quanh quẩn một chỗ, bèn đoán đó là vị trí thi thể của chúng.
Lần này, thấy người phụ nữ trong làng bên khóc đến tan nát cõi lòng, Trần Thực mới động lòng muốn tìm thi thể cho chúng.
"Gia gia còn đợi ta về ăn cơm." Trần Thực quay đầu nhìn những người khóc lóc thảm thiết bên bờ, thầm nghĩ.
Gia Cát Kiếm đứng từ xa nhìn, thần lực của Thiên Nhãn Phù đã hết, tầm nhìn của hắn đã trở lại bình thường.
"Các ngươi ở đây đợi, không cần đi theo ta."
Hắn phi thân xuống ngựa, phân phó một câu rồi sải bước về phía Trần Thực.
"Tiểu huynh đệ, thân thủ bất phàm!"
Gia Cát Kiếm đến bên cạnh Trần Thực, sóng vai bước cùng hắn. Gia Cát Kiếm dáng người cao lớn, Trần Thực mới chỉ mười mấy tuổi, dáng người nhỏ bé.
Một lớn một nhỏ, tạo nên vẻ tương phản thú vị.
Trần Thực chớp mắt, khó hiểu hỏi: "Đại nhân nói gì vậy? Ta không hiểu."
Gia Cát Kiếm nhìn thẳng, thản nhiên nói: "Hơi thở của ngươi rất dài, có thể lặn lâu như vậy, vừa đào thi thể dưới bùn, vừa phải chống đỡ hai con thủy quỷ, vậy mà vẫn có thể kiên trì đến một khắc đồng hồ. Chắc chắn ngươi là cao thủ luyện thể! Ngũ tạng lục phủ cứng như sắt thép, tay chân khi vận khí huyết có thể sánh với binh khí nặng nề sắc bén, đập lò phá não dễ như trở bàn tay. Ngươi gϊếŧ người trong phạm vi một trượng, nhanh như chớp giật, đoạt mạng như lấy đồ trong túi!"
Trần Thực kinh hãi, cười khanh khách: "Đại nhân nói gì vậy? Ta chỉ là một đứa trẻ con!"
Ánh mắt Gia Cát Kiếm nhìn vào trên người Hắc Oa, nói: "Phù sư lấy máu đều dùng chó mực, con chó này trông thật khỏe, toàn thân đen bóng, không lẫn một sợi lông tạp nào. Nghe nói máu của loại chó này dương khí dồi dào nhất, quỷ thần đều phải sợ hãi. Chắc chắn các vị Phù sư đều thích nó."
Hắc Oa nghe vậy, không tự chủ được vẫy đuôi.
Trần Thực cười nói: "Chó nhà ta tên Hắc Oa, đen như đáy nồi. Nhưng ta không bán Hắc Oa đâu."
Gia Cát Kiếm nói tiếp: "Nói đến cũng trùng hợp, bốn ngày trước, Lý công tử Lý Tiêu Đỉnh bị gϊếŧ chết ở Càn Dương Sơn, bên cạnh kẻ gϊếŧ hắn cũng có một con chó mực. Tên đó là Phù sư, dáng người không cao, chắc cũng cỡ tiểu huynh đệ ngươi."
Trần Thực thầm cảnh giác.
Gia Cát Kiếm đến đây không có ý tốt, chắc chắn là đã phát hiện ra hắn chính là hung thủ, cho nên mới dò hỏi như vậy.
"Hiện tại hắn đang ở rất gần ta, chỉ cách một trượng."
Trần Thực đè nén sát ý đang bốc lên trong lòng, thầm nghĩ: "Nếu như lúc này ta ra tay..."
Gia Cát Kiếm lại nói: "Tên Phù sư đó tuy thấp bé, nhưng thân thể cường tráng, một bước có thể di chuyển hơn một trượng, tung ra đòn chí mạng. Vì vậy, chỉ cần đứng ngoài phạm vi tấn công của hắn, hắn sẽ không thể làm gì được."
Hắn còn chưa nói dứt lời, thân hình đã lướt đi, dừng lại ở vị trí cách Trần Thực đúng một trượng.
Ngay sau đó, Gia Cát Kiếm tiến lên một bước, bước vào phạm vi trong vòng một trượng.
Hắn vừa lùi vừa tiến, khí thế của Trần Thực lập tức bị dẫn động, khí huyết trong cơ thể vận hành, phát ra những tiếng ầm ầm như có con cóc khổng lồ đang kêu gào trong bụng hắn!
Trần Thực sởn tóc gáy: "Tên Điển sử này thật lợi hại!"
Gia Cát Kiếm vừa lùi vừa tiến, nhìn như vô tình nhưng thực ra là đang muốn kí©h thí©ɧ sát ý của Trần Thực.
Hắn dùng lời nói thu hút sự chú ý của Trần Thực, khi lùi lại sẽ dẫn động khí cơ của Trần Thực, sau đó tiến lên một bước, bước vào phạm vi tấn công của Trần Thực. Nếu như Trần Thực chính là hung thủ, chắc chắn sẽ căng thẳng mà bị ảnh hưởng đến khí cơ, chân khí hoặc khí huyết trong cơ thể cũng vì thế mà bị dẫn dắt!
Trần Thực đã rơi vào bẫy của hắn như vậy, bị dẫn dắt khí huyết, để lộ sơ hở!
Trần Thực đang định mặc kệ tất cả mà ra tay gϊếŧ người, thì Gia Cát Kiếm lại lùi về sau một bước, trở về vị trí cách hắn đúng một trượng.
Khoảng cách này khiến Trần Thực vô cùng khó chịu, nếu như hắn tấn công, chắc chắn Gia Cát Kiếm đã chuẩn bị sẵn pháp thuật, xông lên chỉ có đường chết.
Nếu bỏ chạy, chỉ e cũng không thoát khỏi tầm bắn của Tam Nhãn Hỏa Thương.
Gia Cát Kiếm thản nhiên nói: "Trong cây Tam Nhãn Hỏa Thương này có một lạng rưỡi Hắc Hỏa dược, một lạng Phích Lịch tử, trong vòng trăm bước, không trượt phát nào. Phích Lịch tử nổ vang, phóng ra lôi điện, có thể đánh nát Thần Thai của tu sĩ. Hỏa Thương cũng là quả chùy, từ nhỏ ta đã tu luyện mười tám đường chùy pháp, có biệt danh là Toái Lô Phích Lịch Thủ. Giao đấu trong khoảng cách gần, nghiền nát thủ cấp đối phương, đối với ta dễ như bóp nát đậu hũ. Phần đầu kia của Hỏa Thương là mũi thương, không giấu gì tiểu huynh đệ, ta cũng có luyện tập thương pháp."
Trần Thực hừ một tiếng.
Đánh, không đánh lại.
Chạy, không chạy thoát.
Hắn thật sự không có chút cơ hội nào.
Gia Cát Kiếm xoay người, đi về phía đám nha dịch, tiếng nói vọng lại: "Cho nên, tiểu huynh đệ, sau này có gây chuyện gì thì nhớ kỹ. Chớ để lại dấu vết, đừng để rơi vào tay ta lần nữa!"
Trần Thực ngây người, vội vàng hỏi: "Ngươi không bắt ta về sao?"
Gia Cát Kiếm dừng bước, quay đầu lại cười nói: "Bắt ngươi về làm gì? Đưa ngươi đi chém đầu à? Ngươi không so đo chuyện thủy quỷ muốn hại chết mình, ngược lại còn đi tìm thi thể cho chúng, ta thấy ngươi cũng là người thú vị. Hơn nữa, Lý Tiêu Đỉnh chết là đáng đời. Ta là Điển sử, phụ trách phá án, vụ án Phù sư gϊếŧ người ta đã phá rồi. Còn việc có bắt người hay không, không liên quan đến ta."
Trần Thực khó hiểu: "Thả ta, vậy ngươi thì sao?"
Gia Cát Kiếm phất tay, xoay người rời đi: "Không cần lo cho ta, với bản lĩnh của ta cho dù không thể ở lại Thủy Ngưu huyện, ta vẫn có thể đến những nơi khác, nói không chừng còn có tiền đồ hơn!"