๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Xe rời khỏi Phương Điện thôn, gia gia ngồi trên xe phân loại dược liệu đã mua được ở chợ, toàn là những thứ độc như rắn rết, côn trùng, còn có một số loại thảo dược nhìn có vẻ nguy hiểm.
Trần Thực nhìn mà thấy sợ, những thứ này chính là bữa tối của hắn.
Xe đi được sáu bảy dặm, bỗng nhiên gia gia ngẩng đầu nhìn trời, biến sắc: "Không ổn! Trời tối sớm hơn mọi ngày một khắc!"
Trần Thực vội vàng nhìn lên, chỉ thấy hai mặt trời trên trời giống như hai mí mắt đang từ từ khép lại, không còn tròn trịa nữa, mà đã trở nên méo mó!
Đó chính là dấu hiệu cho thấy Chân Thần nơi thiên ngoại đang nhắm mắt, màn đêm sắp buông xuống!
"Chẳng lẽ Hắc Oa báo trễ mất một khắc?" Trần Thực nhìn con chó đen dẫn đường phía trước, nghi ngờ hỏi.
Gia gia cũng nhìn con chó đen: "Có thể. Mặt trời không thể nào lặn sớm hơn được, vậy thì chỉ có thể là tại nó thôi."
Con chó đen kêu lên một tiếng uất ức, tỏ vẻ bất mãn.
Trần Thực đề nghị: "Gia gia, con chó này vô dụng rồi, nhưng thịt chắc vẫn còn tươi."
Gia gia gật đầu: "Lần sau còn báo sai giờ giấc nữa thì cho vào nồi hầm luôn."
Hắc Oa kẹp chặt đuôi, thầm than phận chó thật long đong.
Chỉ trong chốc lát, trên bầu trời đã xuất hiện lửa, ngọn lửa tạo thành muôn dặm ráng đỏ. Tuy hai ông cháu đã cố gắng hết sức, nhưng vẫn không thể về đến thôn Hoàng Pha kịp lúc.
Trần Thực nhìn quanh, bỗng nhiên chỉ về phía bên trái đường, vui mừng nói: "Bên kia có một ngôi miếu!"
Gia gia nhìn theo, quả nhiên cách con đường lớn không xa có một sườn núi nhỏ, trên sườn núi có một ngôi miếu cổ, trông rất đổ nát.
"Con có nhớ lúc chúng ta đến đây có sườn núi này, có ngôi miếu cổ này hay không?" Gia gia đột nhiên hỏi.
Trần Thực cố gắng nhớ lại, bỗng kêu lên kinh ngạc, lúc bọn họ đến, rõ ràng nơi này là một vùng đất bằng phẳng, làm gì có sườn núi hay miếu cổ!
Ngọn núi này, cứ như từ dưới lòng đất mọc lên!
Tình hình này dường như là ngôi miếu cổ cùng với cả ngọn núi đều bị chôn vùi dưới lòng đất, ngọn núi lớn dần, đẩy ngôi miếu cùng với đỉnh núi nhô lên!
Trần Thực chưa từng thấy, cũng chưa bao giờ nghe thấy chuyện kỳ quái như thế!
"Chúng ta đến ngôi miếu cổ nghỉ qua đêm."
Gia gia vừa xem la bàn, vừa điều khiển xe ngựa lộc cộc đi lên sườn núi.
Ngôi miếu đã lâu năm không được tu sửa, khắp nơi trên mặt đất đều là gạch ngói vỡ nát, gạch xanh gãy vụn, cửa lầu đổ nát, cột đá đứt ngang. Mái miếu cũng lủng lỗ chỗ, gió lùa tứ phía.
Gia gia lấy bút mực, giấy và dao nhỏ ra, Hắc Oa ngoan ngoãn tiến đến, bị gia gia rạch một nhát, sau đó ngậm một miếng thịt dị thú, tìm một góc, vừa chậm rãi ăn vừa liếʍ vết thương.
Trần Thực không giúp gia gia, hắn lấy từ trên xe một ít đinh gỗ, nhặt những tấm ván gỗ trên mặt đất lên, nhanh chóng che chắn những ô cửa sổ đã mục nát.
Then cửa đã mục, nhưng bên ngoài miếu có tảng đá lớn, Trần Thực đi đến bên cạnh một tảng đá nặng cả ngàn cân, đang định gọi gia gia đến giúp, không ngờ bản thân chỉ vận sức nhấc lên, tảng đá đã được di chuyển, không nặng như hắn tưởng tượng. Trần Thực bèn tự mình nhấc tảng đá lên, từ từ đưa vào trong miếu, chặn cửa miếu lại.
Hắn ngẩng đầu nhìn mái miếu đổ nát, khom người, dồn sức nhảy lên, khoảnh khắc tiếp theo đã nhảy cao gần bằng mái miếu!
Trần Thực giật mình kinh hãi, nhưng rồi nhanh chóng bình tĩnh lại: "Mình có thể nhảy cao như vậy, tất nhiên cũng có thể bình an đáp xuống đất, không cần lo lắng bị ngã chết."
Bàn tay hắn bám vào cây cột bên cạnh, mượn lực trượt xuống.
Trần Thực tiếp tục đi tìm gỗ, cuối cùng trước khi trời tối, hắn đã vá xong những chỗ thủng trên mái miếu.
Gia gia cũng đã vẽ xong bùa đào, treo ở cửa sổ và mái miếu, sau đó bắt đầu nhóm lửa "nấu cơm". Cái gọi là cơm, chính là dùng dược liệu mua ban ngày nấu thành một nồi thuốc.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng xe ngựa ồn ào, Trần Thực nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy ánh chiều tà trên bầu trời đã biến mất, ánh trăng lạnh lẽo rọi xuống, Lộ Thiên Nam dẫn theo nha dịch áp giải bốn chiếc xe ngựa đi về phía này.
"Đại nhân, có gì đó không ổn!" Một nha dịch ngẩng đầu nhìn xung quanh, nói, "Mặt trời không thể xuống núi sớm như vậy! Chúng ta không kịp trở về huyện nha, hay là quay lại Phương Điện thôn?"
Tuy rằng mọi người đều là tu sĩ đã tu luyện đến Thần Thai cảnh, nhưng cũng từng nghe nói ban đêm ở vùng nông thôn vô cùng nguy hiểm, có một số Tà rất quỷ dị, ngay cả tu sĩ Thần Thai cảnh cũng có thể dễ dàng bị gϊếŧ chết.
Lộ Thiên Nam cũng có phần lo lắng, bỗng nhiên nhìn thấy ngôi miếu đổ nát, liền cười nói: "Bên kia có một ngôi miếu, chúng ta vào đó nghỉ ngơi trước đã, sáng mai lại lên đường."
Đám nha dịch đồng ý, thúc ngựa đi về phía ngôi miếu.
Trần Thực đứng bên cửa sổ, mượn ánh trăng quan sát, thấy không biết từ lúc nào phía sau đoàn xe ngựa xuất hiện một bóng người nhỏ gầy, tay cầm một quả táo đỏ rực, vừa đi vừa ăn, tiến lại gần đoàn xe.
"Là mẹ nuôi của Phương Điện thôn, chính là bé gái trong miếu!"
Trần Thực vừa nghĩ đến đây lại thấy đằng trước cô bé đang ăn táo, một tên nha dịch bỗng nhiên toàn thân cứng đờ, cứ như bị chuột rút, thân thể cong về phía sau, run lên lẩy bẩy.
Tiếp theo là hai tiếng "phụt" vang lên, những cành cây sắc nhọn đâm ra từ ngực hắn, mang theo đóa hoa máu.
"Có kẻ tập kích!"
Lộ Thiên Nam là người phản ứng đầu tiên, sau gáy hắn phát ra hào quang, hình thành Thần Đàn, Thần Thai ngồi ngay ngắn trong Thần Đàn, chân khí vận chuyển, nhưng ngay sau đó, vô số cành cây như những con rắn độc màu đen, len lỏi khắp nơi trong không trung!
Trong đó, có một cành cây đã nhắm thẳng vào mi tâm hắn!
Lộ Thiên Nam vội vàng lùi lại, nhưng sau lưng bỗng nhiên đau nhói, tiếng xương gãy vang lên, hắn cúi đầu nhìn lại, thấy những cành cây nhuốm máu đâm ra từ ngực!
"Nhanh quá!"
Tim của Lộ Thiên Nam bị cành cây đâm xuyên qua, máu tươi trào ra, chảy vào khoang phổi, cổ họng, rồi trào ra khỏi miệng.
Hắn khó nhọc quay đầu, thấy những nha dịch đi theo, người thì vừa mới tế ra Thần Đàn, còn chưa kịp điều động lực lượng Thần Thai đã bị cành cây xuyên thủng cơ thể, người thì chỉ kịp chạy được vài trượng, đã bị hơn mười cái rễ cây đâm xuyên qua người!
Ngay cả những con ngựa cũng bị cành cây, rễ cây đâm xuyên qua người, chết ngay tại chỗ.
Trong cổ họng Lộ Thiên Nam phát ra tiếng "ồng ộc", máu tươi không ngừng trào ra khỏi miệng.
Dưới ánh trăng, thi thể của mấy chục nha dịch Thần Thai cảnh và tám con ngựa nằm la liệt trước ngôi miếu đổ nát, nếu không có ánh trăng gần như không thể nhìn thấy những cành cây và rễ cây màu đen đó.
Cô bé gái dẫm lên ánh trăng, đi xuyên qua những cành cây, không một tiếng động, lặng lẽ như không hề tồn tại.
Nàng đi đến trước mặt Lộ Thiên Nam, cắn một miếng táo, cẩn thận quan sát khuôn mặt hắn.
"Mẹ nuôi sẽ không bao giờ bỏ mặc nguyện vọng của bất kỳ con dân nào, đặc biệt là những người đã hiến dâng thân mình."
Cô bé nhẹ nhàng gật đầu: "Quả nhiên là các ngươi, ta không gϊếŧ nhầm người."
Vô số cành cây co lại, từng thi thể nha dịch và ngựa rơi xuống từ không trung, đập xuống đất tạo thành những tiếng "bịch bịch" nặng nề.