Chương 10: Tam Quang Chính Khí 2

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

"Đại huynh, vì sao huynh lại thả thiếu niên nhân loại kia?" Một con thú trấn mộ khổng lồ tỉnh lại, có phần phẫn nộ gầm khẽ.

Nó cao hơn hai trượng, ánh lửa quấn quanh người, hình dạng như sư tử, đầu mọc một cái sừng, lưng có hai cánh, dũng mãnh dị thường.

Đám Trấn Mộ thú khác cũng nhao nhao mở miệng, phát tiết cảm xúc không cam lòng.

Thú trấn mộ thân người sừng dê đợi chúng nó phát tiết một phen, lúc này mới cười lạnh nói: "Ngươi cho là ta không muốn bóp chết hắn? Tiểu tử này gây họa rồi năm lần bảy lượt chạy tới nơi đây, mượn uy thế Chân Vương chặn tai họa giúp nó. Đổi lại là trước kia, nó đã chết tới trăm ngàn lần rồi! Nhưng mà, nó có gia gia lợi hại."

Thú trấn mộ thân người sừng dê thở dài, chuyển đề tài, nói: "Gia gia của nó quả thực rất lợi hại, không phải các ngươi chưa từng gặp. Năm đó hắn xông vào lăng mộ Chân Vương, chúng ta vây khốn hắn chín ngày chín đêm, kết quả thì sao? Vẫn bị hắn cướp đi một quyển kinh thư bồi táng trong mộ, thong dong rời khỏi."

Đám thú trấn mộ khác đều trầm mặc.

Thú trấn mộ có phần nghi hoặc: "Hắn cướp đi bí pháp Thủy Hỏa Đãng Luyện, là pháp môn tu luyện Thi Giải Tiên, không biết hắn đoạt đi để làm gì."

Không biết ai nói một câu: "Nhưng tên kia đã già, sắp chết rồi nhỉ?"

Thú trấn mộ thân người sừng dê thú nhìn theo phía Trần Thực đi khỏi, thản nhiên nói: "Không khéo đã chết rồi. Lần trước ta còn nhìn thấy hắn từ rất xa, trông có vẻ không giống người sống. Hắn cướp đi Thủy Hỏa Đãng Luyện, là muốn tu thành Thi Giải Tiên hay sao?"

Một con thú trấn mộ nói: "Tiểu tử vừa rồi nhìn cũng không giống người. Hắn không có chút hơi người nào..."

Nó còn chưa nói xong, một luồng lực lượng kỳ dị vọt tới, đám thú trấn mộ không tự chủ được dồn dập hóa đá.

Bên kia, Trần Thực bước nhanh ra khỏi núi rừng, đi thẳng đến Hoàng Pha thôn.

Trên bầu trời hai vầng mặt trời chói chang khép lại, dần dần chìm vào bóng tối, Chân Thần nơi thiên ngoại đã khép đôi mắt lại, trên bầu trời ánh lửa dần dần dập tắt.

Dần dà có ánh trăng lạnh lẽo chiếu rọi ra từ chỗ mi tâm của Chân Thần.

Ánh trăng như bạc chiếu xuống mặt đất.

Cùng lúc đó, toàn bộ Tây Ngưu Tân Châu có lực lượng thần bí nhanh chóng khôi phục dưới ánh trăng, từng nhà đóng chặt cửa, treo bùa đào.

Trong núi rừng vang lên âm thanh kỳ dị, tựa như quỷ khóc.

Giữa rừng, một cái đầu khổng lồ như quả cầu khí khô quắt chậm rãi bay lên, ngũ quan trên đầu vặn vẹo, cái đầu này lớn chừng nửa mẫu, như bị thổi phồng chậm rãi nhô lên, ngũ quan trở về lập thể, lơ lửng dưới ánh trăng nhìn về phía Trần Thực.

Trên khuôn mặt to lớn nở nụ cười kỳ lạ, bồng bềnh lơ lửng bay về phía thiếu niên bay.

Loại đầu to này, gia gia của hắn gọi là "Tà".

Không phải cứ Tà là đầu to, mà là ban đêm sẽ đi ra ngoài, lượn lờ khắp nơi, trước khi mặt trời mọc sẽ biến mất.

Gặp phải chúng là chết chắc.

Rất tà môn.

Sống chết trước mắt, Trần Thực ăn nốt miếng linh thực cuối cùng, phát động công pháp, giữa bầu trời lấp lánh ánh sao, chảy về phía hắn, hội tụ thành một cái bàn thờ nho nhỏ ở trong não đầu

Thần lực quanh quẩn trong Thần Đàn khiến tốc độ của hắn tăng lên rất nhiều, càng lúc càng tới gần Hoàng Pha thôn!

Công pháp mà hắn phát động không phải là pháp môn mà trường tư thục truyền thụ.

Pháp môn tu luyện của trường tư thục tên là Thiên Tâm Chính Khí Quyết, sau khi Trần Thực bị người ta cắt mất Thần Thai, cũng cố gắng tu luyện Thiên Tâm Chính Khí Quyết nhưng lại phát hiện không có Thần Thai, chân khí mà hắn luyện thành đã biến thành cây không rễ, không ngừng tiêu tán, không cách nào bảo tồn.

Công pháp mà hắn phát động, chính là công pháp trên tấm bia đá ở lăng mộ Chân Vương, tên là Tam Quang Chính Khí!

Cái gọi là tam quang, chính là chỉ ánh nắng, ánh trăng, ánh sao.

Hái tam quang nhật nguyệt tinh, tu chính khí bản thân, trên tấm bia đá nói như vậy.

Trong ba luồng ánh sáng này, hai loại ánh sáng nhật nguyệt mãnh liệt nhất, tinh quang mỏng nhất.

Nhưng Trần Thực vẫn không thể thu thập được nhật quang và nguyệt quang, chỉ có thể luyện thành tinh quang chính khí.

Trần Thực nhiều lần tiến về lăng mộ Chân Vương, ngoại trừ muốn mượn lực lượng của lăng mộ Chân Vương phá vỡ ảnh hưởng của lĩnh vực quỷ thần trong xưởng lò nung, còn có một mục đích, chính là đạt được Tam Quang Chính Khí Quyết hoàn chỉnh!

Tuy lần này cũng không thể thành công, nhưng hắn đã nhớ được phân nửa Tam Quang Chính Khí Quyết, đã có thể điều động lưu loát môn công pháp này!

"Công pháp của lăng mộ Chân Vương, quả nhiên ghê gớm, quả nhiên vượt xa Thiên Tâm Chính Khí Quyết của trường tư thục!"

Trần Thực phát động tinh quang chính khí, vừa sải bước ra là đi khoảng một trượng, bước chân cực nhanh, trong tầm mắt phía trước đã xuất Hoàng Pha thôn.

Thôn trại này có một, hai trăm hộ gia đình, trung tâm thôn trại là một cây đại thụ cổ xưa, đại thụ che trời, xanh tươi um tùm, cao lớn như ngọn núi nhỏ.

Thôn dân Hoàng Pha thôn lấy cổ thụ làm trung tâm, xây dựng nhà cửa, nhà cửa xếp thành từng lớp vòng tròn đồng tâm, có tất cả năm lớp.

Lúc này ánh trăng chiếu xuống mặt đất, cành lá cổ thụ xao động hấp thu ánh trăng, cành lá như những con rắn đang nhảy múa, trông rất mỹ lệ.

Một bóng người cao lớn đứng ở cửa thôn, khuôn mặt bao phủ trong bóng tối, tựa như đang nghênh đón Trần Thực trở về.

“Gia gia!”

Trần Thực trong lòng vui mừng, tăng tốc độ nhanh hơn, đợi đến khi đến trước người lão nhân cao lớn kia, hắn chợt cảm thấy nhiệt độ không khí bốn phía đột ngột giảm xuống, một luồng hơi lạnh đánh úp tới.

Sau đó miếng linh thực cuối cùng hao hết linh lực, Thần Đàn sau đầu hắn lắc lư, cho dù hắn phát động Tam Quang Chính Khí cũng không thể ngăn cản Thần Đàn sụp đổ.

Cuối cùng, Thần Đàn sụp xuống, chân khí tán loạn, hóa thành hư ảo.

Trần Thực cảm nhận được lực lượng nhanh chóng mất đi, không khỏi ảm đạm.

Công pháp của lăng mộ Chân Vương cũng không thể giúp hắn tu luyện bình thường.

“Nên về nhà uống thuốc rồi.” Gia gia nhìn về phía cái đầu người khổng lồ đang bay tới, nói.

“Vâng.”

Trần Thực ngẩng đầu lên, muốn nhìn khuôn mặt của gia gia, nhưng ánh trăng hình thành cái bóng trên mặt ông lão, không thấy rõ.

Đã rất lâu rồi hắn không nhìn rõ mặt mũi của gia gia.

Nhắc tới cũng kỳ, ở bên cạnh gia gia là hắn ngửi thấy một mùi thối thoang thoảng, đó là một loại mùi rất kỳ lạ, giống như mùi thịt thối, nhưng cũng không giống mùi thịt thối mà Trần Thực thường hay ngửi thấy.

Hắn muốn tìm nguồn gốc của mùi này, nhưng trên người gia gia lại có một mùi thuốc, hòa tan bớt mùi thối này đi.

Hai ông cháu đi vào trong Hoàng Pha thôn, dọc đường có một hộ gia đình nhìn thấy hai ông cháu, ai nấy đều kéo mấy đứa trẻ chơi đùa trên đường về phòng, đóng chặt cửa nẻo.

Trần Thực quan sát căn nhà hai bên, chỉ thấy nhà nào cũng thắp đèn dầu, bóng dáng chủ nhà đều in lên cửa sổ, hiển nhiên người trong nhà đang lén lút quan sát họ.

“Người tốt sống không lâu, tai họa lại trở về rồi.” Có người trong bóng tối nhỏ giọng nói.

“Họ cũng phát hiện ra điểm khác thường của gia gia hay sao?”

Trần Thực nghe thấy lời bàn tán của thôn dân, trong lòng có phần lo sợ bất an: “Bọn họ sẽ không làm hại gia gia đấy chứ?”