Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đại Đang

Chương 5

« Chương Trước
Cái gọi là ghi danh, chính là lên ghi tên họ, gia môn, xong ghi vào số lượng cây của nhà mình, người ghi đầu tiên là một thương hộ nhỏ, lên ghi danh xong, mới run rẩy chỉ vào danh sách: "Ta báo ba trăm cây, sao lại viết cho ta ba trăm năm mươi cây?"

Người áo tím nghiêng đầu liếc mắt một cái, khinh thường nói: "Ta nhớ ngươi có ba trăm năm mươi cây, chính là ba trăm năm mươi cây, cây chặt xuống, phải đếm đủ ba trăm năm mươi cây."

Thương hộ kia sửng sốt: "Nhưng... Tôi làm gì có năm mươi cây đó mà giao nộp?"

"Không có cây", áp tím nở nụ cười rất vô lại, liếc trái liếc phải, "thì dùng ngân lượng, mỗi cây một lượng bạc."

Đây là tống tiền, không thể hiểu nổi, Tạ Nhất Lộ không cho phép loại chuyện tồi tệ này, đẩy đám người đi lên, chỉ vào mũi người mặc duệ táp tím mắng: "Có tin ta xử lý ngươi không?"

Đám hoạn quan nhao nhao rút bội đao, đứng thành một háng, đao sáng lóa mắt, người mặc duệ táp tím bước về phía hắn, trán ngắn, mũi vừa nhọn vừa thẳng, ánh mắt sắc bén, đen kịt như chim ưng: "Ngươi chỉ là một tiểu quan lục phẩm của một bộ nào đó thôi, đừng tưởng ta không dám động đến ngươi!"

Tạ Nhất Lộ không tin lời đe dọa của hắn: "Ngươi động một cái thử xem!"

Dân chúng xúm lại kéo tay áo Tạ Nhất Lộ, ghé vào tai hắn khuyên: "Đừng đối chọi với hắn, Nguyễn Điền này không phải người dễ chọc đâu."

"Đúng vậy, bình thường hắn vốn nổi tiếng tàn nhẫn."

"Hắn là người An Nam, hung tàn lắm, các vị công công khác cũng không dám chọc vào hắn."

Mọi người đã nói thế rồi nhưng Tạ Nhất Lộ vẫn không nhượng bộ, Nguyễn Điền hình như cũng rất vui vẻ cùng hắn phân cao thấp, hai bên đang gườm nhau, phía nam truyền tới một âm thanh "kẽo kẹt", một cái kiệu mềm mại được lắc lư khiêng tới, lụa đỏ phủ đầy, là kiệu trong ngõ Yên Hoa.

Thần sắc Nguyễn Điền thay đổi, phất phất tay với người của hắn, bội đao soàn soạt thu lại, hắn lướt qua Tạ Nhất Lộ, cực kỳ ân cần nghênh đón, tiểu kỹ nữ đi cùng kiệu tới lấy khăn che miệng, vội vàng nói gì đó với hắn.

"Ôi chao", người dân đứng gần đó đoán già đoán non, "Chắc chắn là vì cây mà đến rồi."

Quả nhiên, tiểu kỹ nữ chỉ vào rừng cây phía sau đài cao.

Nam Kinh này ngay cả gái mại da^ʍ cũng có rừng luôn hả? Tạ Nhất Lộ bất ngờ: "Người tới là ai vậy?"

Dân chúng làm mặt quỷ: "Là người tương thân tương ái của Nguyễn Điền, là kỹ nữ của Châu thị Dương Châu"

Lập tức có người nói: "Trứng còn chả có, học đòi thân mật kỹ nữ, đúng là lãng phí tiền bạc."

Tạ Nhất Lộ nhíu mày, tên hoạn quan đó đúng là khó chịu, nhưng nói như vậy nghe cũng thật quá đáng. Bên kia tiểu kỹ nữ vén rèm kiệu lên, đúng là bên trong kiệu trống, ý là mời Nguyễn Điền lên, Nguyễn Điền lên thật, kiệu phu hô một tiếng, kiệu nâng lên, quay đầu đi vào thành.

Tạ Nhất Lộ ương bướng, không chịu buông tha, cũng đi theo. Nguyễn Điền đẩy cửa nhỏ trên kiệu nhìn về phía sau, cười lạnh một tiếng, hung hăng nhổ một miếng đờm trong họng xuống.

Châu thị ở phía Đông bắc cầu Càn Đạo, không tính là nơi cao cấp, khách đến đều là tư nhân, đường nhỏ rẽ tới rẽ lui rất chật chội, kiệu dừng trước một tòa lầu gỗ còn bảy tám phần mới, Nguyễn Điền xuống kiệu, đi lên lầu, còn xoay người trừng mắt nhìn Tạ Nhất Lộ một cái.

Tạ Nhất Lộ đứng dưới lầu vô cùng mất tự nhiên, trên đường không có nhiều người, nhưng người qua lại đều là khách hàng, mỗi ánh mắt lơ đãng ngang qua đều mang theo ý vị, bỗng nhiên trong cửa sổ nhỏ trên lầu truyền ra tiếng khóc lóc, còn cả tiếng ném đồ.

"Ngươi đập đi, ngươi đập nữa đi, xem ta còn tới đây nữa không" - Là giọng của Nguyễn Điền, sau đó là người phụ nữ nhỏ giọng oán giận: "Không phải chỉ là mấy cái cây sao? Mấy cái cây mà ngươi còn không làm chủ được sao?"

Cửa sổ đóng sầm lại từ bên trong, Tạ Nhất Lộ bỗng nhiên cảm thấy không thích hợp, toàn bộ chuyện này đều không thích hợp, Liêu Cát Tường của Chức Cục đã nhiều năm, cây lê cũng tồn tại lâu năm, hắn sớm không chặt, muộn không chặt, năm nay lại muốn chặt? Là vì muốn thu mấy món tiền còm ấy hả? Nguyễn Điền tha cho mấy cái cây của người thương mà khó khăn đến thế sao?

Tiếng thình thịch từ trên cầu thang vang lên, là tiếng bước chân xuống lầu, ánh sáng dưới góc hành lang run lên, Nguyễn Điền đi ra, người phụ nữ trên lầu vẫn còn đang khóc, Tạ Nhất Lộ sững sờ nhìn hắn, so với phẫn nộ thì khó hiểu nhiều hơn.

Nguyễn Điền hình như hiểu được ý tứ cho mắt hắn, lại đổi thành ánh mắt hung ác vô lại như lúc trước, không thèm quay đầu nhìn hắn, lúc đi qua người, Tạ Nhất Lộ túm lấy cánh tay hắn: "Không chặt cây không được hả?"

Nguyễn Diệp hất tay hắn ra, không trả lời, trước khi lên kiệu, mới lớn tiếng trả lời hắn một câu: "Một cây cũng không tha!"

Khuất Phượng ngồi trên kiệu mềm rèm xanh của hắn, chậm rãi tiến đến Binh Bộ, hắn vén rèm kiệu ra, hắn hỏi tùy tùng đi bên cạnh kiệu: "Hôm nay xảy ra chuyện gì vậy? Ồn ào khắp nơi khắp chốn."

"Nghe nói là Chức Cục muốn chặt cây lê lùn," tùy tùng trả lời, "Dân chúng đều đang phát điên lên..."

Cây lê? Tối qua hình như uống hơi nhiều, Khuất Phượng nhắm mắt xoa xoa huyệt thái dương, "Điên đảo gì vậy không biết."

"Dù sao chúng ta cũng không có cây nào," tùy tùng có vẻ vui khi người khác gặp họa, "Cứ để bọn họ nháo."

Khuất Phượng không nói gì, loại chuyện "tạp nham" này, hắn vốn không để trong lòng, hắn nhàn rỗi nhìn ra bên ngoài kiệu, cả thành Nam Kinh như phình to ra, người qua đường vội vã, hai bên đường có một loại khí tức xáo động.

"Sao lại chặt cây?"

"Không rõ ạ." Tùy tùng đáp, "Hình như nghe nói là do cây lê lùn quá thơm, Chức Cục.."

Cái thứ lí do chó má gì vậy? Khuất Phượng cười lạnh, một đôi mắt hoa đào lơ đãng nhìn chằm chằm ra đường, ngoài đường, người ùn ùn kéo nhau ra khỏi thành, tự nhiên có một hai người đi ngược chiều thành ra chói mắt, trùng hợp trước kiệu hắn lại có một người như vậy, mặc áo sa màu xanh lá đậu, hình như là thọt chân, bị đẩy ngã.

Trang phục này là hoạn quan cấp thấp không có phẩm trật gì, thuần túy chỉ là xuất phát từ lòng trắc ẩn, hắn nhìn kỹ, trên mũ người nọ trên ống quần đều có bùn, đi một chút lại dừng, hiển nhiên là ngã không nhẹ.

"Dừng kiệu." hắn dùng quạt đập vào kiệu, "người mặc áo xanh lá phía trước, gọi anh ta lại đây."

Tùy tùng thấy người đó rất chướng mắt: "Vừa bẩn vừa tiện, gọi hắn làm cái gì"

"Binh Bộ ngay phía trước rồi, ta tự đi qua, ngươi hỏi xem hắn đi đâu, đưa hắn một đoạn đường."

Tùy tùng không vui, đây quả thực là làm nhục người nhà mệnh quan triều đình như hắn: "Thiếu gia bình thường không phải chán ghét nhất là đám nô tài không có chỗ dựa sao?"

Khuất Phượng lạnh mặt: "Sao? Không bảo nổi ngươi hả?"

Tùy tùng vội nói "Không dám" rồi chạy lên, Khuất Phượng xuống kiệu, ngầng đầu thẳng eo, nhẹ nhàng đi tới chỗ người đáng thương kia, cũng không định dừng lại, chỉ cao ngạo quay đầu liếc mắt một cái, cái liếc mắt này lại khiến hắn ngây ngẩn cả người.

Người nọ mặt dài nhỏ, mắt phượng, mũi rất cao, dưới mắt có một nốt ruồi nhỏ, hắn nhận ra ngay, là cánh tay phải của Liêu Cát Tường, người Cao Lệ, Kim Đường.

Kim Đường cũng nhận ra hắn, lúc trước tuy rằng không có giao tình nhưng trên quan trường từng đối đầu vài lần, hắn đang xách vạt áo trước, xoay nửa người, điệu bộ như muốn lên kiệu, nhưng bây giờ biết là kiệu của Khuất Phượng, lại chần chừ.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, Khuất Phượng biết là hắn chắc chắn sẽ không hảo tâm cho mượn kiệu, Kim Đường cũng nhìn ra, trong nháy mắt nhìn nhau, ánh mắt người này hiện lên một tia chán ghét sắc bén.

Kim Đường bái kiến trước, Khuất Phượng lập tức đáp lễ, hai người không ai lên tiếng, qua nửa ngày trời, Khuất Phượng mới cắn răng nặn ra một câu: "Thất kính"

Kim Đường trên mặt nhìn không ra cảm xúc, thản nhiên giải thích: "Ra ngoài làm việc, bị lưu dân chạy ra khỏi thành đυ.ng trúng."

Làm chuyện gì mà phải đặc biệt ăn mặc thành một hoạn quan hạ đẳng thế này? Khuất Phượng không vạch trần, ánh mắt khẽ động, miễn cưỡng chỉ chỉ kiệu: "Mời lên kiệu."

Hấn thật là khó xử, thành tâm giúp đỡ tiểu hỏa giá là một chuyện, nhưng đem kiệu nhường cho nanh vuốt của đại đang lại là một chuyện khác, việc này nếu truyền ra ngoài, hắn không thể giải thích rõ nổi.

Kim Đường hiểu rõ tình cảnh của hắn, ít nhiều cảm kích thiện ý của hắn, nhưng sự chán ghét trong mắt cũng là thật. Không biết là âm thầm kiêng kỵ người này hay xuất phát từ lòng tự trọng duy nhất của hoạn quan, hắn mím môi cự tuyệt: "Không cần, ta đi được."

Rất ngoài ý muốn của Khuất Phượng, nhưng hắn cũng lập tức hiểu được, trong lòng hắn cũng bí mật có chút chán ghét, Kim Đường nhìn ra được. "Cứ ngồi đi." Nếu đã nhìn thấu lẫn nhau, thì không cần giả bộ nữa rồi. "Què quặt như vậy, khó coi."

Kim Đường liếc hắn một cái sắc lẹm, sau đó cúi đầu, tướng mặt hắn có chút cô quạnh, là cái loại không chịu nổi phong sương đơn bạc, nếu là nữ tử thì người ta còn cảm thấy một loại tình cảm thương tiếc, ngược lại, là nam tử, liền có chút yếu ớt quá đáng.

Rất chậm, hắn lắc đầu: "Không cần, đa tại."

Người này thật bướng. Khuất Phượng nghĩ thầm, trên mặt chỉ nở một nụ cười ấm áp: "Thôi cũng tốt, công công đi thong thả."

Một đôi lá bị gió thổi qua, tách đôi bay về hai hướng, Khuất Phượng ngồi lại lên kiệu mềm của hắn, buông rèm, khởi kiệu. Kiệu chậm rãi lắc lư tiến về phía trước, lại đi ngang qua Kim Đường, nhìn hắn kéo lê một chân, rẽ vòng đi xa, Khuất Phượng tự hỏi: "Hắn đi đâu vậy?"

"Linh Phúc Tự", tùy tùng ở bên ngoài chen vào một câu, thật không để trong lòng được cái gì, "cái người què đó, ta đã thấy từ lâu rồi, là từ Linh Phúc Tự rẽ ra."
« Chương Trước