"Xuân Sự" Trịnh Tranh buông con bồ câu, đi tới, "Nhà ta và cậu cũng không phải là người ngoài." Hắn nhận lấy khăn người dưới đưa, lau tay, "Nhà ta muốn nâng đỡ ngươi."
Tạ Nhất Lộ từ chối: "Hạ quan nào có tài đức gì."
Trịnh Tranh cười lạnh một tiếng, một loại diễm lệ tưởng như có thể gϊếŧ người, như muốn xuyên qua đấu ngưu bổ tử ngự ban lao ra: "Ở Bắc Kinh, ơn của "lão tổ tông" ngươi không đi cảm tạ, xông tới đây, chúng ta không thể không cất nhắc ngươi.
Tạ Nhất Lộ nghĩ không ra, to gan nhìn thẳng hắn.
Trịnh Tranh cười nhạt: "Trong Tử Cấm Thành chỉ có một ngày, nhưng không chỉ có một đám mây che mặt trời, cậu đẩy đám mây của người ta, còn không đến dựa vào đám mây của ta hay sao?"
Tạ Nhất Lộ bừng tỉnh, thì ra trên đầu Trịnh Tranh không phải là đám mây "lão tổ tông", hắn ở Bắc Kinh đi theo con đường khác: "Chuyện của quý nhân, hạ quan không hiểu."
Nói thì nói như vậy, hắn liếc nhìn Đồ Thược một cái cực nhanh, người nọ đứng trong bóng tối dưới ánh nến, nhìn không rõ mặt, chỉ nhìn thấy một thân phi ngư phục rực rỡ, cùng hai con bồ câu đực không ngừng vỗ cánh trong ngực, theo sợi dây của hắn mà lần lên trên, chẳng lẽ bọn họ theo dây của Tư Lễ Giám Đề đốc Đông xưởng thái giám?
Đang lúc kinh hồn bạt vía, Quá Tiểu Chuyết gót sen uyển chuyển, bộ bộ sinh liên mà tiến vào, Trịnh Tranh đối với hắn không kiêng nể gì, muốn nổi giận liền trực tiếp mà nổi giận, quát: "Ngươi sao lại vào được đây, ở đây đang nói chính sự!"
Quá Tiểu Chuyết cũng không e ngại, đưa bàn tay nhỏ đánh nhẹ vào ngực hắn, đẩy hắn ngồi xuống ghế, nhân thể ghé mông ngồi lên đùi hắn, cả người dựa luôn vào ngực, giơ tay trái lên cho hắn xem: "Có phải rất xinh đẹp không?"
Ngón giữa đeo một chiếc nhẫn bạch ngọc rất lớn, Trịnh Tranh sợ hắn trượt xuống, một tay ôm eo hắn: "Ngươi còn thiếu nhẫn hay sao?'
Phần còn lại nghe không rõ, hai người dán miệng vào lỗ tai, ngọt ngọt ngào ngào tâm sự chuyện riêng, Tạ Nhất Lộ chán chả buồn nghe. Đợi một lát, Trịnh Tranh lại là người xuống nước trước: "Được rồi, ta nhớ rồi, ngày mai đề bạt người này."
Quá Tiểu Chuyết cảm thấy thỏa mãn rồi, đi ra ngoài, lúc này Tạ Nhất Lộ lại muốn nói, nhưng Trình Tranh không nghe, vẻ mặt mệt mỏi không kiên nhẫn, khoát tay bảo hắn lui ra: "Lời trong bụng thì giữ lại chút đi," hắn nói, hơi giống cảnh cáo: "Giữ lại được rồi, sau này chúng ta cùng nhau từ từ nói."
Tạ Nhất Lộ từ thiên điện đi ra, thật sự không giả ngu được nữa, chào tạm biệt KP, đi bộ về nhà, trên đường cố ý đi vòng qua thạch đăng chùa Linh Phúc để lấy thư. Thư của một vị bằng hữu không tên, từ hai chữ "Lắng nghe" đường đột, hai người trở thành tri âm, hơn mười ngày thư qua lại, hôm nào ngẫu nhiên không nhận được, còn cảm thấy buồn bã, mất mát.
Cầm được thư, Tạ Nhất Lộ mới coi như tâm tình ổn định, về đến nhà, hắn đến thư phòng xem thư trước, thư không dài, dùng chữ cực nhỏ để viết: "Tạc dạ vân thanh, phong thì phất, niệm quân", làm một bài thơ "Trích hữu".
"Đêm khuya mây vắng, gió lạnh qua, nhớ người"Phía sau là bài thơ của hắn, thơ giống nhau, chữ viết phong lưu phóng khoáng, từ chữ kia, Tạ Nhất Lộ cảm thấy hắn là một người sạch sẽ, đạm bạc, vì nước thương dân giống hắn. Tạ Nhất Lộ đặc biệt chuẩn bị giấy Tố Hinh, mua mực ngọa tằm, dùng bút Hồ Châu, ngay ngắn hồi âm: "Thanh phong minh nguyệt, bất như kiến quân nhất tự"
"Gió mát trăng thanh, chẳng bằng thấy chữ của người."Hôm qua kinh trập, ta sửa sang vườn tược, dưới bậc thềm trồng một cây bích đào, hai cây Ngu mỹ nhân (Lệ Xuân Hoa), Cúc hồ điệp, Thủy tiên hồng, Hoàng lan, Anh túc hồng, Thạch trúc rất nhiều. Dưới hiên lại trồng Tây phủ Hải đường, không biết có vừa ý người? Đợi tháng ba cốc vũ, trăm hoa đua nở, tư thái diễm lệ, hương thơm dạt dào, mời người tới cùng thưởng thức.
Đặt bút xuống, hắn cũng không đề tên, đẩy chặn giấy ra, đem chữ vừa viết nhìn lại một lần, trong lòng không khỏi có chút so sánh với người ta, vừa xấu hổ, vừa khâm phục, cười ngây ngô một phen, mở hộp thư ra, cất thư vào.
"Lão gia" Trường Tùy ở bên ngoài hô lên, "Lão gia có ra ngoài nữa không?"
"Không đi nữa, lấy nước đi." Tạ Nhất Lộ gấp thư trả lời, để trên bàn, dự định sáng mai trên đường đến nha môn sẽ mang đến thạch đăng.
Bầu trời vừa tờ mờ sáng, Tạ Nhất Lộ vẫn đang nằm trên giường, nghe thấy tiếng la hét ngoài đường phố, xa xa còn có tiếng người dân gõ chậu, hắn đứng lên: "Ông trời à, chuyện gì bên ngoài vậy?"
Trường Tùy ở ngoài phòng vội xỏ giày, hét lớn: "Không biết, ta đi xem sao."
Tạ Nhất Lộ xoa xoa mặt, xuống giường mặc quần áo, vừa thắt đai lưng, chạy theo, Trường Tùy vừa lúc chạy về, tức giận nói: "Hình như là có ai đó muốn chặt cây, toàn bộ đều chạy về hướng cánh rừng bên ngoài thành."
"Cây gì?" Tạ Nhất Lộ không rảnh mà đội mũ, vội vã đi ra ngoài.
"Cây lê lùn," Trường Tùy đi theo hắn, "là đặc sản ở nơi này, rất thơm, mấy năm trước còn được xếp vào đồ mang cống nạp."
Tạ Nhất Lộ rút chốt cửa, đẩy cửa, nhìn thấy đường lớn bụi mù, dân chúng cầm gậy, thành từng nhóm, chạy về phía cổng thành, hắn nghĩ cũng không muốn, nhưng vẫn nhảy qua ngưỡng cửa đuổi theo.
Rừng lê ở phía Bắc thành, ra khỏi cửa Thái Bình chưa đến nửa dặm đường, từ xa có thể nhìn thấy đài cắm cờ, trên lá cờ lớn, có một vòng tròn màu đỏ to đùng, bên trong có một chữ "Chức", là Chức cục.
Trên đường Tạ Nhất Lộ hỏi thăm mọi người, người ta nhìn ra quan phục của hắn, những cũng không chịu nói nhiều, mãi cho đến dưới đài mới thấy rõ người chủ sự, đội mũ quả dưa, y phục hoạn quan.
Dân chúng đến trước đã vây quanh đài, thi nhau hô "Dựa vào cái gì mà chặt cây của chúng ta?", "Đây là cây tiến cống", đám hoạn quan cũng không để tâm, vội vàng phát rìu cho đám ô lại, ăn mày thuê tới, Tạ Nhất Lộ nhìn khi rừng kia, cây không cao, cành lại to, chắc chắn là cây lâu năm.
Mấy người chủ rừng cũng có chút thanh thế, nhờ quan hệ đi nói chuyện tình cảm, ba bốn hoạn quan từ trên đài xuống thương lượng với bọn họ, cuối cùng đều lắc đầu, không nói chuyện. Tạ Nhất Lộ chen lên phía trước vài lần nhưng không chen được, đành giơ cao tay lên nói: "Người đâu, để cấp trên của các người ra nói chuyện!"
Đám hoạn quan nhìn thấy hắn, thấy bổ tử cò trắng của hắn, thì châu đầu ghé tai bàn bạc, Tạ Nhất Lộ nói tiếp: "Nếu không ai ra nói chuyện, ta viết sổ con trình về Bắc Kinh."
Lời này vừa nói ra, xung quanh đột nhiên yên tĩnh lạ thường, không riêng gì đám hoạn quan, ngay cả dân chúng cũng trừng mắt nhìn hắn, từ trong đám doanh quan, một người chậm rãi đi ra, cao to, có khi cao đến hơn bảy thước, một đôi tay to bè buông lỏng trên thắt lưng, nhẹ nhàng nói: "Đám cây này quá thơm, hương thơm đến mức Đốc công của chúng ta ngủ không ngon giấc, chặt đi đối với các ngươi cũng có lợi."
Nói bậy! Lập tức có dân chúng phản bác, "Cây mấy trăm năm rồi, chưa từng nghe nói thơm đến ốm cả người, đây là cây đã tiến cống cho vạn tuế gia."
Đây quả thực là nâng cao quan điểm, Tạ Nhất Lộ còn muốn tranh đấu, phía sau bỗng nổi lên một trận xôn xao, hắn nhìn về hướng tiếng nói, cách một hai trăm bước phía trước, đám người như thủy triều đột nhiên tách ra, nhường lối cho một nhóm người, người đi đầu mặc duệ táp màu tím, không mang mũ, da đen mắt to, không giống người Hán.
Đội hoạn quan này mang bội đao, xem dáng đi giống binh lính thường xuyên đánh giặc, khi đi ngang qua bên cạnh Tạ Nhất Lộ, người đi đầu còn cố ý đυ.ng trúng người hắn, lực đạo vô cùng lớn, đυ.ng xong người còn không đi, hướng lên người trên đài hô lớn: "Diệc Thất Cáp, chặt xuống rồi chẻ làm đôi thì làm gì còn ai nhận ra là cái gì, phí lời với hắn làm gì."
Tạ Nhất Lộ tức xanh mặt, một tay túm cổ áo người này, đối phương nhìn tay hắn, không biết dùng thứ ngôn ngữ gì, hô một tiếng, liền nghe tiếng "ầm", từ sau lưng hắn vọt ra một thanh đao to phát sợ.
Dân chúng xung quanh Tạ Nhất Lộ lập tức tản ra, thân đao đón ánh mặt trời, sáng lên lạnh lẽo, người cầm đao bước ra, cũng da đen mắt to, tóc xù, cùng với Trương Thải gặp ở chùa Linh Phúc kia tuổi tác không sai biệt lắm.
"Đao ra khỏi vỏ, không chặt cây thì chém người." Người mặc duệ táp tím có khí chất cực kì hung ác, kéo tay Tạ Nhất Lộ ra, hướng về phía dân chúng hét lớn: "Phục hay không phục?" Không ai lên tiếng, hắn lại hô một lần nữa, "Có hay không?"
Tạ Nhất Lộ nhìn bốn phía, đông như vậy, nhưng lại an tĩnh như người chết.
"Không có chứ gì?" người mặc áo tím gật đầu, "Không có thì xếp hàng, rồi lên đây ghi danh cho ta."