- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Đại Đang
- Chương 3
Đại Đang
Chương 3
Lại là yến tiệc, Tạ Nhất Lộ ngẩn người ngồi ở góc bàn dài, nhìn chằm chằm món ăn trước mặt, món chính là ngỗng quay, xung quanh bày bốn đĩa đồ ngọt, rượu Thu Lộ Bạch của Tế Nam, cá sông Hoàng Tước tẩm bột chiên của Hưng Hóa, cá nóc Giang Âm, măng đắng Giản Tịch, đều là đệ nhất mĩ vị thế gian.
Đến Nam Kinh hơn mười ngày, tối nào cũng ăn, không ăn thì chơi, từ nguyệt nương đến tiểu xướng, hình như đây là thói quen sinh hoạt của Nam Kinh Binh bộ, hắn đưa mắt nhìn đồng nghiệp, cảm thấy giống như đang xem mọi người diễn hài kịch trên sân khấu.
"Mơ mộng cái gì nữa đó?" Khuất Phượng bên cạnh dùng khuỷu tay huých hắn, "Ngỗng không tồi, ăn thử đi."
Tạ Nhất Lộ nhấc đũa, đũa bạc, khảm ngà voi: "Xuống tay cũng thật hào phóng", hắn cảm thán, Khuất Phượng nghe thấy, uống một hơi cạn sạch ly rượu, sau đó giơ cho hắn xem "Ly vàng nữa nè."
Tối nay là yến tiệc của Trịnh Tranh, cho nên cực kỳ phô trương, nhưng khai yến đã hơn một canh giờ, Trịnh Tranh vẫn chưa lộ diện, nhưng cũng không phải mình hắn chưa tới, Binh bộ thượng thư cũng không đến, Tạ Nhất Lộ nói khẽ: "Bộ đại nhân cũng tới muộn."
Khuất Phượng đầu còn chẳng ngẩng lên, nói: "Đêm nay không có hắn." Nói xong, cả người hắn kề sát lại, mặt dán vào cổ Tạ Nhất Lộ, "Căn bản không mời hắn."Lại là An Tức Hương, Tạ Nhất Lộ lùi lại một chút: "Sao thế?""Ngươi nhìn kỹ đi, nơi này cũng không chỉ thiếu một mình hắn."
Sau khi nghe Khuất Phượng nói, Tạ Nhất Lộ mới cẩn thận đếm lại số người, quả thật, Lưu thị lang, Hà chủ sự, Diệp lang trung, có mấy người không đến: "Không phải...""Đúng vậy," Khuất Phượng dán sát vào hắn hơn, thanh âm nhẹ hơn "Nếu là ta, ta cũng chỉ mời người một nhà thôi."Tạ Nhất Lộ nhất thời hơi hoảng: "Vậy chúng ta?"Khuất Phượng cầm tay hắn phía dưới bàn, vỗ vỗ trấn an: "Chúng ta vẫn còn được lựa chọn, gia nhập hay không gia nhập Yêm Đảng."
Tạ Nhất Lộ cảm thấy cảm thấy không thể ngồi thêm ở bàn tiệc này thêm một khắc nào nữa, Khuất Phượng biết tâm tư của hắn, thực tiêu tái nhìn hắn cười cười: "Cho nên ta nói là ăn đi, sau này không có lộc ăn như này nữa đâu."
Đang nói, người ngồi đầy bàn đồng loạt đứng lên, Tạ Nhất Lộ và Khuất Phượng nghĩ, chắc Trịnh Tranh đến, cũng khom người theo, kết quả người tiến vào không phải thái giám, mà là một người cao to tầm ba mươi tuổi, trên miệng có chút râu ngắn cắt tỉa gọn gàng, đeo tràng hạt, cầu vai của phi ngư phục thêu hoa mẫu đơn, đội mũ võ quan, là một vị cẩm y vệ thiên hộ."Đồ đại nhân!" Mọi người cũng chắp tay chào.
Người họ Đồ tùy tiện gật đầu, cũng không ngồi vào chỗ, vừa xắn tay áo vừa hỏi: "Đốc công đến chưa?"Nghe nói chưa đến, hắn cũng không dừng bước, trực tiếp đi ngang qua sảnh tiệc, tiến vào thiên điện bên trong chờ.Một người lại ngồi xuống, Tạ Nhất Lộ nhíu mày: "Người này có lai lịch thế nào?"
"Đồ Thược, bạn thân của Trịnh Tranh," Khuất Phượng vừa nhấc đũa lên, chợt nghư tiếng bước chân bên ngoài vang lên lộn xộn, hắn thở dài một hơi, buông đũa xuống: "Chính chủ đến rồi."Trịnh Tranh nên là một ông già to béo mập mạp, nhưng khi thấy hắn bị hơn mười tiểu hoạn quan vây quanh, tay cầm đai ngọc, ung dung bước vào tầm mắt, Tạ Nhất Lộ cứng họng, khuôn mặt kia khó có thể dùng lời lẽ tầm thường để diễn tả, nếu muốn hình dung, cũng chỉ có bốn chữ "Đẹp tựa hoa đào".
Hắn mặc một thân trang phục đỏ đậm, thêu đầu sư tử, mang đấu ngưu bổ tử, ngón tay trắng như tuyết khẽ lộ ra ở cổ tay áo, quan viên binh bộ trong phòng, không cần biết là tam phẩm hay ngũ phẩm, toàn bộ đều đứng nghiêm, chờ tiểu hoạn quan nhấc vạt sau áo của hắn lên, chờ hắn nghiêng người ngồi xuống, lười biếng nói một câu: "Nhà ta đến muộn."
Bàn tay Tạ Nhất Lộ đổ đầy mồ hôi, bàn tay ôm quyền trước mặt không khỏi lỏng lẻo, vô thức nghĩ đến bài từ của Vi Trang: "Ám tưởng ngọc dung hà sở tự? Nhất chi xuân tuyết đống mai hoa, Mãn thân hương vụ thốc triêu hà."*
Trịnh Tranh mím đôi môi còn đỏ hơn cả màu áo của mình, đột nhiên cười một cái, giọng nói của hắn rất nhẹ, là loại nhẹ nhàng đặc trưng của những nhân vật quan trọng, khiến người ta không thể không lắng nghe: "Hôm nay cao hứng, nhà ta kính mọi người một ly."
Lập tức có tiểu lại rót chén rượu đầy đưa tới, hắn giơ tay nhận lấy, ngửa cổ uống cạn, hai hàng đại thần đứng thẳng tắp bên dưới cũng lập tức bưng rượu lên, lớn giọng ho: "Tạ Đốc công ban rượu."
"Tốt, tốt lắm," Trịnh Tranh hài lòng gật đầu, "Tiếp tục ăn thôi."
Hắn cũng chỉ hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi thôi? Tạ Nhất Lộ đoán mò, mấy chuyện này đều phải hỏi lão Khuất thôi. Trịnh Tranh buông chén xuống, ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy vị quan lục phẩm từ Bắc Kinh đẩy tới đang ngây ngốc nhìn hắn chằm chằm, hắn khẽ xoay người, ra vẻ già dặn hỏi: "Tạ Thám Hoa, còn chưa quen với đồ ăn Nam Kinh sao?"
Toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn về phía này, Tạ Nhất Lộ cả kinh, hắn là Thám Hoa giáp bảng, cả Binh Bộ đều biết, nhưng cũng không ai nhắc tới chuyện này, vì bọn họ và hắn vẫn có chút xa lạ: "Cũng quen rồi." Hắn vội vàng đứng lên, cúi đầu: "Tạ Đốc công quan tâm."
"Được rồi," Nói cong, Trịnh Tranh đứng dậy, cũng không nói thêm gì, đưa tay cho tiểu hoạn quan đỡ, chậm rãi đi về phía thiên sảnh: "Các người cứ tiếp tục đi."
Hắn chắc là đi tìm Đồ Thược, Tạ Nhất Lộ chậm rãi ngồi xuống, vừa đặt mông xuống, Khuất Phượng liền nói: "Đừng sợ, hắn cũng chỉ nói có hai câu, gỗ nam rỗng ruột, trong bụng hắn cũng không có ý gì đâu."
"Hắn có lai lịch thế nào?" Tạ Nhất Lộ dùng khăn lau sạch mồ hôi trên tay."Thì vẫn ở trong cung, hai năm đầu tiên đến Quảng Tây giám sát khai thác quặng, chắc là cũng vớt được không ít." Khuất Phượng châm chọc, "Hoặc là kiếm đâu đó được bạc, mua chức thái giám trấn thủ này."
Tạ Nhất Lộ khô miệng, vươn người ra lấy ly trà thì thấy Quá Tiểu Chuyết, hắn mặc một chiếc áo trắng, phía dưới là một thân váy vàng thêu kim tuyến, trên lưng bóp mấy chục nếp gấp nhỏ, chỉ cần đi lại, liền bồng bềnh như nước, chắc là hắn đi cùng Trịnh Tranh, thế mà lúc trước lại không nhìn ra, đúng là như cổ nhân từng nói, "Một khi mẫu đơn nở, ai còn thấy hải đường."
Quá Tiểu Chuyết cười xinh đẹp, giữa đám đại nhân quen biết, trước sau lo lắng chu toàn, vui vẻ hoạt bát, cũng đáng xem. Tạ Nhất Lộ cúi đầu nhấp một ngụm trà, còn chưa nuốt xuống, sau lưng đã có người gọi, hắn quay đầu lại xem, là một tiểu hoạn quan còn nhỏ, rất cung kính cúi người: "Đốc công cho mời ạ."
Tạ Nhất Lộ chả hiểu gì, ném ánh mắt cho Khuất Phượng: "Mời một mình ta?"Tiểu hoạn quan rất thông minh, lại biết sự tình, lạnh lùng liếc Khuất Phượng một cái: "Tạ đại nhân từ Bắc Kinh đến, Đốc công muốn cùng ngài ôn lại chút tình nghĩa."
Tạ Nhất Lộ không còn gì để nói, đi theo hắn, thiên điện không lớn, ánh sáng ít ỏi, tối mù, trên bàn đốt một cây nến, Trịnh Tranh ngồi nghiêng người trên ghế, chống vai uể oải, Đồ Thược đứng, khom lưng dán vào mặt hắn, giống như đang nói thầm vào tai, đột nhiên Trịnh Tranh đẩy hắn một cái, cười ha ha.
Đồ Thược chọc hắn vui vẻ, chính mình cũng rất thoải mái, vừa nhìn lên liền thấy Tạ Nhất Lộ, sắc mặt liền lạnh xuống, xoay người đến bàn nghịch nghịch cái chặn giấy. Trịnh Tranh cười đến run rẩy, giơ tay vẫy Tạ Nhất Lộ: "Xuân Sự đến đây."
Tạ Nhất Lộ tự là Xuân Sự, bị gọi một cách thân thiết như vậy, hắn có chút không tự nhiên: "Hạ quan không dám."
Trong nháy mắt, Trịnh Tranh thay đổi dáng ngồi, thu lại ý cười, cũng không nói lời nào, cứ ngồi nghiêm túc như vậy, giống như đang tức giận, Tạ Nhất Lộ không chịu nổi, đành phải đi đến. Trịnh Tranh cũng không bảo hắn ngồi, mà lấy ngón tay khẽ chạm vào góc bàn: "Gia quyến có tới đây không?"
"Phụ mẫu mất sớm, tro cốt còn lưu lại Bắc Kinh."
Lông mi dài như lá xương bồ của Trịnh Tranh mệt mỏi khẽ quạt quạt: "Thϊếp thất thì có thể mang tới."
Tạ Nhất Lộ dùng khóe mắt nhìn Đồ Thược: "Hạ quan không có thϊếp thất."
Trịnh Tranh giống như rất bất ngờ, thậm chí quay đầu lại nhìn hắn một chút, đang muốn nói cái gì, một tiểu hoạn quan ôm lại hai quyển trục tranh vẽ, tiến vào bẩm báo: "Đặng Tương đưa hai bức thủy mặc sơn thủy của Tống Mễ."
Trịnh Tranh "Ừ" một tiếng, nhìn cũng không nhìn, hỏi Tạ Nhất Lộ: "Thích nam đồng hả?"Như bị người ta giáng cho một cái tát xây xẩm mặt mày, Tạ Nhất Lộ cảm thấy bị nhục mạ, lại không thể phát bực: "Hạ quan ngu dốt, chỉ biết đọc sách, không biết tìm thú vui."
Trịnh Tranh nhướm mày, hiển nhiên là mất hứng, nhưng cho dù là bộ dáng không vui, cũng cực kỳ diễm lễ, Tạ Nhất Lộ tham lam nhìn hai lần, rồi không ngẩng đầu lên nữa.
Không bao lâu sau lại có tiểu hoạn quan tiến vào, ôm hai con bồ câu mỏ đỏ đang run rẩy: "Vương Tử Nhân tặng một đôi đuôi đen lông xanh san hô, gọi là "Quyết Vân Nhi".
Ánh mắt Trịnh Tranh lập tức bị hút vào đôi bồ câu: "Mau, mang đèn đến đây," hắn đứng lên từ ghế quan, nhảy nhót như trẻ con, phân phó trái phải, "Nhớ kỹ họ Vương này."
Quả nhiên là thái giám, Tạ Nhất Lộ nghĩ, thích bồ câu, thích phô trương, khả năng còn thích cưỡi ngựa chọi gà.
Bên kia Trịnh Tranh cùng Đồ Thược ngươi một câu, ta một chữ bình phẩm bồ câu, bên này hắn đứng ngơ ngẩn yên lặng chờ, không đi qua đó, cũng không đánh giá gì. Trịnh Tranh thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn hắn một cái, lạnh băng không màng nhân tình thế thái, hắn đại khái cũng biết tính tình Tạ Nhất lộ rồi.*Dịch thơ:"Trộm nhớ hình dung ngọc ngà ấyMột cành mai giữa tuyết mùa đôngGiữa sương mù chợt ánh bình minh."
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Đại Đang
- Chương 3