Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đại Đang

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khuất Phượng, tự Tư Mộ, lần này cũng Tạ Nhất Lộ được điều đến Nam Kinh Binh Bộ, cũng là lục phẩm chủ sự: "Mới tỉnh hả?"

Hai người cũng không quen biết, vừa nãy trong bữa tiệc mới là lần đầu tiên chào hỏi nhau, Khuất Phượng lại dùng lời nói tiêu chuẩn không kính ngữ mà bắt chuyện, Tạ Nhất Lộ có chút kinh ngạc, nhưng cũng không khách sáo: "Tửu lượng không được tốt cho lắm."

Khuất Phượng cười tươi rói, lộ ra hai cái răng nanh trái phải, có vẻ tính trẻ con: "Luyện đi, Nam Kinh không giống Bắc Kinh, tửu lượng là bộ mặt đầu tiên ngươi phải trưng ra."

Một trận gió tây thổi tới, thổi đυ.n mây dày che luôn cả mặt trăng, cành thông xào xạc rung động, đại khái là uống rượu thôi mà, Tạ Nhất Lộ cũng tùy tùy tiện tiện thôi, thậm chí có chút lỗ mãng: "Sao huynh không ngồi trong phòng?"

Khuất Phụng lại không ngại, thẳng thắn bĩu môi: "Nơi đó..", hắn đảo mắt, "không thể giả ngu được."

Chắc là cùng một kiểu người, Tạ Nhất Lộ tiến lên một bước, đứng bên cạnh tay hắn: "Nghe giọng thì huynh là người địa phương phải không?"

"Người Ứng Thiên phủ, vốn ở Lễ Bộ, từ tế ti chỉ sự, bây giờ cũng xem như là đi ngang thôi."Trên người hắn có một loại khí tức, Tạ Nhất Lộ nói chuyện cùng một hai câu liền phân biệt được, là khí tức của công tử tự nhiên, tiêu sái: "Từ Lễ bộ đến Binh Bộ, cũng xem là tiến thêm một bước."

Khuất Phượng có đôi mắt thật xinh đẹp, hẹp dài, đuôi mắt hướng lên. Hắn dùng đôi mắt đẹp ấy nhàn nhạt nhìn Tạ Nhất Lộ: "Từ Bắc Kinh Đô sát viện tới Nam Kinh Binh Bộ, Tạ huynh đây là đi lùi nhỉ?"

Tạ Nhất Lộ không lên tiếng."Nghe nói là đắc tội người trên?"

Tạ Nhất Lộ vươn ngón trỏ tay trái, hướng lên trời chỉ chỉ: "Đắc tội Chưởng ấn Tư Lễ Giám lão tổ tông."

Khuất Phượng rất có hứng thú, cười như gió xuân, xòe quạt gấp "xoạch": "Chuyện gì đang xảy ra vậy nè?"

"Ta xuất thân bảng giáp, bảng này là hắn khâm điểm, người khác đều đi tạ ơn, ta không đi."Khuất Phượng nhướn 1 bên lông mày đầy kính nể: "Có dũng khí."

Tạ Nhất Lộ vội xua tay: "Làm sao so được với người Nam Kinh các huynh, uống rượu vào tiểu xướng mười phần phóng túng."

"Ở đây á?" Khuất Phượng nghi hoặc, dùng cây quạt chỉ vào cửa khắc hoa, "Ai?" Nghĩ nghĩ, hắn sực tỉnh, "Ngươi nói, là người cắm bông thược dược to đùng trên đầu hả?"

Tạ Nhất Lộ không nghĩ hắn đoán trúng luôn, mà Khuất Phượng, đã thu lại khí chất tiêu sái ban đầu, cẩn thận đè thấp âm thanh: "Đó không phải là tiểu xướng bình thường đâu, sau lưng hắn có họ Trịnh chống lưng."

Tạ Nhất Lộ ghé vào bên cạnh hắn: "Họ Trịnh nào?"Khuất Phượng giữ chặt cánh tay hắn, năm đầu ngón tay lạnh băng, phảng phất như nắm thẳng vào gan ruột: "Trên đời này nơi nhiều hoạn quan nhất là Bắc Kinh và Nam Kinh, Bắc Kinh thì không nói, ở Nam Kinh..."

Vừa nói, hắn vừa túm Tạ Nhất Lộ đem ra xa hơn, "Có 2 đại thái giám, một người là chính tứ phẩm Chức cục đề đốc - thái giám Liêu Cát Tường, người còn lại chính là chóp bu ở Nam Kinh, trấn thủ thái giám Trịnh Tranh."

Sau lưng Tạ Nhất Lộ đột nhiên toát ra một tầng mồ hôi lạnh không rõ nguyên nhân."Ngươi nói tiểu xướng kia, họ Quá, tên là Tiểu Chuyết, là Trịnh Tranh..." Khuất Phượng giũ tay áo, giơ 1 đoạn ngón út lên quơ quơ: "Sủng lắm."

Thái giám với tiểu xướng, Bắc Kinh không phải không có, nhưng ngay dưới chân thiên tử, cũng ít quý nhân dám mạo hiểm như vậy, Tạ Nhất Lộ khó hiểu: "Đã được đại đang* sủng, sao lại còn tới đây..?"

Rõ ràng trời tối mịt, Khuất Phượng vẫn lo lắng nhìn quanh: "Ngươi cho rằng ta nói trong lúc say hả?Hắn ghé sát lại gần lỗ tai Tạ Nhất Lộ: "Quá Tiểu Chuyết là tai mắt của Trịnh Tranh, chuyên nghe ngóng động tĩnh ở mấy chỗ phong nguyệt."

Trên người Khuất Phượng xông An Tức Hương, đã qua một đêm mà vẫn còn ngọt ngấy, Tạ Nhất Lộ bị hắn kề sát, có chút không được tự nhiên: "Chẳng trách..."

Hắn nhớ tới câu "Đám Binh Bộ này" của Tiểu Chuyết, hiển nhiên không đem quan lại đương thời để vào mắt, vậy hắn mắt qua mày lại, lộ liễu bày tỏ tình ý, Tạ Nhất Lộ nghĩ, thật sự là vì hắn "đẹp trai" sao?

Khuất Phượng còn đang muốn nói gì đó, cửa góc nhỏ phía trước bỗng nhiên có tiếng động, chốt cửa nhúc nhích 2 cái, "kẹt" một tiếng, đẩy từ trong ra ngoài, đi đầu là hòa thượng mặc áo cà sa, sau đó là một hàng người mặc công phục, cầm l*иg đèn trắng, phía trên viết một chữ "Chức" to tướng.

Tạ Nhất Diên liếc mắt một cái liền nhìn ra, những người đó là doanh quan, người đi giữa mặc duệ táp xanh đậm, không đeo bổ tử, trên thắt lưng đeo 1 thanh trường đao đã cũ.Những người đó cũng nhìn thấy hai người bọn họ, liên tục liếc sang phía này đánh giá, người mặc duệ táp xanh đậm cung kính chào hòa thượng, dẫn theo đám người theo đường lớn ra ngoài, lúc đi, miếng ngọc bội còn va phải nhau đing đing đang đang.

"Ai vậy?" Tạ Nhất Lộ nhỏ giọng hỏi"Chức Cục," Khuất Phượng nghiêng người, bộ dáng không muốn dính líu đến, "Đi đầu là Trương Thải."Đến gần, Tạ Nhất Lộ mới thấy rõ, người mặc duệ táp xanh đậm tên Trương Thải hiển nhiên vẫn là 1 đứa bé, mắt phượng, miệng nhỏ, chắc cũng tầm tuổi như Quá Tiểu Chuyết, cằm còn tròn, có chút thịt phúng phính đáng yêu.

Ánh trăng chiếu rọi, có thể thấy rõ vạt duệ táp của hắn dệt sợi vàng, có chút ngạo mạn ngẩng đầu lên, như mệnh quan triều đình chân chính, mắt không chớp, nhìn thẳng phía trước, tiếng ngọc bội đinh đang theo ánh nến đỏ vàng chậm rãi đi xa.

"Người của Liêu Cát Tường", Khuất Phượng thu quạt gấp, ý là về thôi, "từ Cao Lệ đến."Bắc Kinh có rất nhiều hoạn quan do Cao Lệ cống nạp, Tạ Nhất Lộ cũng không thấy lạ lắm, ngược lại, rất tò mò vị hòa thượng kia: "Ở đây sao lại có hòa thượng?"

"Đây là sân chùa Linh Phúc, đằng trước làm vườn, tiếp yến đón khách, qua kia là đạo môn," Khuất Phượng chỉ vào cửa ngách vừa rồi Trương Thải đi ra, "Phía sau là thiện phòng."Tạ Nhất Lộ dở khóc dở cười: "Ngôi chùa này sẽ đổi nghề mất thôi."

"Đồ ăn thức uống đều là hòa thượng thuê người làm thôi." Khuất Phượng sang sảng cười, thân thiết ôm tay áo hắn, "Đi thôi, về uống tiếp."Vừa nói đến uống rượu, Tạ Nhất Lộ liền đau đầu: "Ta không uống được nữa", hắn tránh khỏi tay Khuất Phượng, xoay người, bước mấy bước tránh ra, "Ta đi trước, ngươi nói với bọn họ, ta say rồi."

"Có kiệu đón chưa?" Khuất Phượng nhìn hắn cười cười, lộ ra hai cái răng nanh, trông tươi vui một cách kỳ lạ, "Ngồi của ta đi, ra cửa lớn, bên tay trái, rèm mềm màu lam."Tạ Nhất Lộ vừa lùi vừa ôm quyền tạm biệt: "Không cần, ta hứng gió cho tỉnh rượu."

Vừa lúc đêm trăng, lại là một khu vườn tao nhã, con đường lát đá quanh co, cửa sổ chạm hoa, hồ nước tĩnh lặng, tĩnh tâm lại, còn nghe thấy tiếng gió thổi qua rừng tùng, ngày đầu tiên nhậm chức ở Nam Kinh, cùng với rượu, Khuất Phượng, Quá Tiểu Chuyết, Trương Thải, phảng phất đều như người trong mộng.

Đường ra rất dài, nơi giao lộ đã có vài người bán hàng dậy sớm, bày quầy sủi cảo, hắn quay đầu lại nhìn, trước cửa khu vườn thật sự dựng một tấm bia đá cũ, mơ hồ khắc ba chữ "Linh Phúc Tự", một ngôi chùa nhỏ nằm ở khu chợ sầm uất như vậy, cũng khó trách sẽ dính chút bụi trần thế tục.Hắn thản nhiên bước đi, dọc theo bức tường bám đầy rêu xanh của vườn, lơ đãng quay đầu, ở khúc ngoặt sát chân tường có một ngọn thạch đăng hoang phế, trong đèn còn có thứ gì đó bị gió thổi, hơi lay động, còn phản lại ánh sáng trắng.

Hắn tiền lại gần để nhìn rõ hơn, hình như là giấy, nhét đầy cả hộc chứa nến, tùy tiện nhặt một tờ ra ra, vốn là vô tâm liếc một cái, lại đứng sững lại như bị điện giật, nét chữ cực kỳ đẹp mắt, góc cạnh sắc nét như tùng, nét phẩy như hạc trắng trong mây, lúc tàng phong thì mạnh mẽ, lúc lộ phong lại như mây khói, không khô không nhuận, thiết họa ngân câu.

Tạ Nhất Lộ ngẩn người, đem toàn bộ đám giấy lôi ra hết, xem kỹ từng tờ, phần lớn là

"Mai tác huân hương khách,

Tùng vị phán tọa nhân

Thiên thượng phong vân chân tựa mộng,

Nhân gian tuế nguyệt cảnh như lưu"*

Chỉ là một tờ giấy, nhưng lại đầy bi ai phẫn hận, một tờ chỉ có mấy chữ lớn, như bìa sách: "Khó tỏ bày".

"Khó tỏ bày", một tờ giấy mỏng manh, lại chất chứa bao chua xót trong lòng người đọc sách, hốc mắt Tạ Nhất Lộ nóng lên, nước mắt chực rơi xuống, trong lòng khẽ tê dại, cứ thế mà rung động.Hắn ôm đống giấy, như kẻ ngốc đảo qua đảo lại, xoay người dậm chân, buồn bực chạy về nhà, nhà hắn ở ngõ thứ ba tính từ Tây An Môn, chỉ thuê một tùy tùng, hắn chạy vào nhà, cũng không gọi người hầu, đến thẳng thư phòng, trải giấy mài mực, liên tiếp viết hai mươi mấy tờ, cuối cùng cũng có một tờ vừa ý, là hai chữ "Lắng nghe"* viết thảo.

Buông bút xuống, hắn cẩn thận gấp tờ giấy lại, cất vào ngực áo, chạy ra ngoài.

*Đại đang: ý chỉ thái giám nhưng có quyền hành trong bộ máy chính trị.

*Đế thính: lắng nghe

*𝑫𝒊̣𝒄𝒉 𝒕𝒉𝒐̛:

"Mai hóa hương hoa người khách lạ

Riêng Tùng ngồi lại bạn với ta

Mây gió trời cao xanh tựa mộng

Năm tháng nhân gian vẫn còn lưu"
« Chương TrướcChương Tiếp »