Tạ Nhất Lộ đột nhiên tỉnh lại, giống như trong bóng tối bị ai tàn nhẫn đá cho một đá, trong ngực như có cái gì chặn, khiến hắn hít thở không thông, mùi rượu quẩn quanh, cổ họng nóng rát. Hắn vừa mở mắt, trước mặt hỗn độn một đống ly chén, trước mặt hắn là một bát mì trống trơn, đưa tay chạm vào thấy đã lạnh rồi.
Hắn che miệng nôn khan hai cái, "Răng rắc", bên phải vang lên một tiếng giòn tan, "răng rắc", một tiếng nối tiếp một tiếng, là người nào đó cắn hạt dưa.
"Ai nha, Lưu đại nhân..." Chếch phía đối diện, là một thiếu niên giọng nheo nhéo nói, tiếng cười mang chút nũng nịu lười biếng, khi nhanh khi chậm, có chút ý vị phóng đãng.
Tạ Nhất Lộ đánh mắt sang phải, trong ánh sáng ban ngày xám xịt, ánh nến sắp cháy hết, một đoạn cánh tay như ngó sen, đeo một cái vòng vàng, một khuôn mặt to bằng bàn tay, tóc búi hoa nhi, cắm một đóa thược dược trắng to đùng, đè lệch cả búi tóc.
Hắn nhìn người đó, người đó cũng quay lại nhìn hắn, đôi mắt to ngập nước, mày liễu dài nhỏ, đôi môi mỏng đầy son khẽ nhếch, thành điệu bộ hơi cười cười: "Tỉnh rồi?"
Khẩu khí không có chút tôn kính nào, ngược lại, còn có vài phần thân mật quen thuộc, Tạ Nhất Lộ gật đầu: "Canh mấy rồi?"
"Chắc phải canh năm rồi", thiếu niên giả dạng nữ không nhanh không chậm nói, dùng giọng Nam Kinh nửa nam nửa bắc, vừa nói vừa cắn hạt dưa giòn tan, "Bộ lão gia về trước rồi".
Khoảng 14, 15 tuổi nhỉ? Tạ Nhất Lộ phỏng đoán, chính là thanh xuân niên thiếu, thế mà lại áo xanh khăn đỏ đi tiếp rượu nam nhân: "Đến lúc tan rồi đó"
"Tan?" Thiếu niên kia giống nghe được chuyện cười gì đó, nhướng cao lông mày, "Đám Binh bộ này ta biết, canh giờ này ngày mai tan cũng có thể coi là nhanh rồi."
Tạ Nhất Lộ theo ngón tay út xinh đẹp của hắn, nhìn một vòng bàn tiệc, đều nghiêng nghiêng ngả ngả, có một hai người tỉnh, thì cũng đều xiêu vẹo ôm trong tay tiểu xướng, cúc áo để mở, miệng kề trên mặt, mà mở miệng ra là "tâm can".
"Có nước không?" Tạ Nhất Lộ quay mặt đi.Thiếu niên buông tay, một nắm hạt dưa đen rơi xuống bàn: "Yo, ra ngoài chơi, có rượu không có nước", cậu quay người, tò mò quan sát Tạ Nhất Lộ, "Bọn họ nói cậu là từ Bắc Kinh, bị giáng chức nên mới tới đây."
Tạ Nhất Lộ lười bắt chuyện với hắn: "Có rượu cũng tốt.""Đắc tội với ai vậy?" Thiếu niên nhấc bầu rượu lên, rót hai chén, nhưng lại đẩy ra xa, "Chơi một ván đi, thắng cho anh uống."
Tạ Nhất Lộ có chút tức giận, đứng dậy muốn lấy chén rượu, lại bị thiếu niên nhân cơ hội dựa sát vào khuỷu tay, tì cả người cậu lên, đây chính là nợ phong lưu mà tục ngữ nói hay sao. Tạ Nhất Lộ chịu không nổi, hắn mới đến, không muốn gây chuyện phong nguyệt, vì thế không nóng không lạnh hỏi: "Chơi cái gì?"
"Quyền thế Nam Kinh, chắc anh không biết", thiếu niên nghe ra được sự không vui của hắn, lại vờ như không nghe ra, mềm mại như không xương dựa vào người hắn. Tạ Nhất Lộ sợ kìm không được, liền hất tay ra, tay vừa hất, người kia liền dùng đầu, gối luôn lên tay hắn, tóc xõa tung, dùng khuôn mặt mềm mà cọ cọ, "Nhưng quyền thế ở Bắc Kinh, ta sẽ không..."
Cậu ra dùng một đôi mắt nóng bỏng nhìn Tạ Nhất Lộ, hắn có chút luống cuống: "Tạ mỗ chỉ là một chủ sự lục phẩm, ngươi cần gì phải cùng ta... dây dưa?"Thiếu niên thì thầm: "Ta thấy anh đẹp trai, được không?"
Tạ Nhất Lộ đỏ mặt, hắn cũng từng xã giao trong quan trường Bắc Kinh, trong yến hội cũng có tiểu xướng, nhưng ở ngõ nhỏ Liên Tử, không có tiểu xướng lớn mật như vậy, nói cậu ta tùy ý, kì thực là làm càn, lại không khiến người ta chán ghét: "Ngươi quá đáng rồi đấy!"
Thiếu niên bật cười chế nhạo: "Huynh là người tốt à? ", cậu dán người lên cánh tay cứng ngắc của Tạ Nhất Lộ, "Nam Kinh là nơi tiêu tiền, không có đạo lý, không có quy củ", cậu tiến càng ngày càng gần, gần đến mức như muốn dán luôn vào khóe miệng Tạ Nhất Lộ, "Nơi này chỉ có 4 chữ thôi", cậu dừng một chút, hắng giọng, đem hơi nóng trong miệng thở ra, "Rượu, sắc, tài, khí."
Khuôn mặt xinh đẹp lay động lòng người, so với kiều nương cũng không hề kém cạnh, Tạ Nhất Lộ ngẩn người, cứng rắn rụt tay về, dứt khoát đứng lên, đạp ghế đi về phía cửa, cánh cửa chạm trổ đóng chặt. Hắn giơ tay đẩy, gió lạnh đầu xuân ập vào mặt.
Trăng non còn đang treo trên gác mái, trên cây ngô đồng truyền đến tiếng chim hót líu lo, Tạ Nhất Lộ trở tay, đẩy cửa ra sau lưng nghiêng đầu, trên hành lang trái thấy một bóng nghiêng gầy gò, cao cao, ngồi cô đơn, hắn nhận ra: "Khuất đại nhân?"
Bóng người đứng lên, áo khoác lớn theo gió bay phấp phới: "Tạ đại nhân."
Người nọ cầm quạt, chậm rãi từ dưới hành lang u ám đi ra, ánh trăng chiếu lên thắt lưng của hắn đầu tiên, ánh lên một dải bạc lóng lánh, sau đó đến cò trắng thêu trước ngực bổ tử lục phẩm, cuối cùng là một gương mặt thiếu niên anh khí.