Tiết tử
Đoàn người đứng chỉnh tề dưới hiên, tất cả đều mặc trang phục đỏ thêu kim tuyến vàng, từ xa cung kính hô: "Lão tổ tông đã về".
Trên nền tuyết trắng, một lão nhân khoảng sáu, bảy chục tuổi đi tới, đỡ hai bên là một đôi tiểu hỏa giả*. Lão nhân gia đi gần tới hiên, đám người kia định quỳ xuống, lão nhân vươn bàn tay đồi mồi loang lổ, ngón tay thô ráp, khẽ vẫy vẫy: "Miễn lễ", âm thanh khàn khàn, run rẩy vang lên "Trời lạnh tới mức kì quái".
"Vạn Tuế gia nghỉ ngơi rồi ạ?"
Hồng Diêu Tát dẫn đầu, đón lấy tay hắn từ trong tay tiểu hỏa giả, cẩn thận đỡ vào phòng."Nghỉ ngơi rồi"
Lão nhân nhấc chân muốn đi, bỗng nhiên dừng lại cửa cửa, chớp đôi mắt già nua đυ.c ngầu, nhìn ra phía sau đoàn người: "Đó là..."
Đoàn người theo tầm mắt hắn quay đầu, là một đứa trẻ cầm dù, mười một mười hai tuổi, xiêm y mỏng tang, run bần bật vì lạnh.
"Mới tiến cung?" Lão nhân hỏi"Lão tổ tông tinh mắt, buổi chiều hôm nay vừa mới dẫn từ bên ngoài vào, ta đã chọn ra người tốt nhất."
Lão nhân vẫy tay với đứa trẻ: "Là người Cao Lệ?"
"Xác thật là Cao Lệ tiến cống, lão tổ tông thật đúng là phượng nhãn xuân hồi!"
Đám người Hồng Diêu Tát tranh nhau nịnh nọt, trái một câu "tinh thần quắc thước", phải một câu "càng già càng dẻo dai", đứa bé tới gần, tựa như không biết phép tắc, ngẩng đầu nhìn, một đôi mắt phượng ngập nước, lão nhân vừa nhìn đã cảm thấy như bị mê hoặc, dùng bàn tay khô quắt vuốt nhẹ khuôn mặt non nớt, hỏi đứa bé: "Họ gì?"
Đứa trẻ có thể nói được tiếng Hán, giọng nói nhẹ nhàng: "Họ Kim"
Lão nhân lắc đầu: "Vẫn là họ Trương đi."
Đứa trẻ sửng sốt, đám Hồng Diêu Tát vội vàng nói: "Đổi họ, là họ Trương ạ."
Lão nhân xoay người đi vào trong phòng, đứa nhỏ bị mọi người đẩy vào phòng, phòng rất lớn, nhưng trên tường chỉ treo một cây cung thô cùng một thanh đao cũ, đứa nhỏ nhìn xung quanh, chỗ này cũng không giống phòng của Tư Lễ Giám Đại thái giám, chỉ có mỗi cái quạt chữ vàng đặt trên bàn là còn có chút khí thế, xương quạt sơn đỏ, mặt quạt xanh lá, hai mặt đều được điểm nhũ vàng, ghi mấy câu trong "Mạnh Tử".
Lão nhân tự mình cởϊ áσ khoác lông chồn, bên trong mặc mãng bào màu đỏ tía, vóc dáng ông cao, nhìn ra được lúc còn trẻ cũng là một người to lớn, bây giờ gầy yếu, lưng hơi còng, đưa tay chỉ vào hộp điểm tâm: "Ăn đi, có kẹo tơ quấn."
Đứa nhỏ nhìn nhìn hộp kẹo, có kẹo thỏi vàng, kẹo thổi, kẹo mít, đều là đồ tốt cả, hắn thức thời xoa xoa tay, ngoan ngoãn hỏi: "Gia gia, muốn đốt hương gì ạ?"
Lão nhân bật cười, tựa như vì đứa nhỏ gọi hắn là "gia gia", ông ho khan, thực thoải mái nói: "Đốt lãnh hương sinh đi, lãnh hương sinh khói thẳng, gợi người nhớ chuyện xưa."
Đứa nhỏ lập tức bưng lò đồng lên bàn thơm nhỏ, dùng nhíp lấy từ trong hộp hương 1 đoạn, ném vào trong lò, châm lửa thổi một cái, lúc này mới quay đầu nhìn lại, lão nhân dựa lưng ghế, đã nghiêng đầu ngủ thϊếp đi rồi.
Khói hương lượn lờ, đúng là thẳng, đứa nhỏ ôm đầu gối, ngồi xổm bên cạnh lò hương, hai mắt nhìn chằm chằm vào miếng hương, khi còn bé nó từng nghe người ta nói qua, loại hương này khi đốt lên, sẽ có tiên nhân cưỡi hạc trắng bay xuống.
*tiểu hỏa giả: hoạn quan ở vị trí thấp nhất**Tư Lễ Giám: Cơ quan quyền lực cao nhất của quan lại nhà Minh, có đặc quyền thanh tra, kiểm tra nội các, ban hành thánh chỉ và các đặc quyền khác.