Lương Chúc sở dĩ là Lương Chúc, sở dĩ có thể truyền lưu thiên cổ, không phải vì nó là một chuyện xưa tình yêu bi kịch đẹp thê lương, nếu biến thành kết cục đại đoàn viên, vậy còn là Lương Chúc sao?
Đây là vũ nhục đối với chuyện cũ ban đầu của Lương Chúc, cũng là vũ nhục với Lý Mộ.
Liễu Hàm Yên chớp mắt to ngập nước nhìn hắn, cầu xin nói: “Xin ngươi đó.”
Không ngờ được nàng cứng rắn không được thế mà lại chơi mềm, Lý Mộ suýt nữa bị ánh mắt của nàng hòa tan, vội vàng dời tầm mắt, nói: “Cho dù ngươi nhìn ta như vậy, ta cũng không sửa!”
Liễu Hàm Yên thu hồi ánh mắt, nổi giận nói: “Ngươi sao lại nhẫn tâm như vậy!”
“Việc thế gian, nào có nhiều tận thiện tận mỹ như vậy?” Lý Mộ lắc lắc đầu, nói: “Không phải kết cục của toàn bộ tình yêu, đều có thể tốt đẹp giống mọi người kỳ vọng.”
“Ngươi thật sự không thay đổi?”
“Không thay đổi, một chữ không thay đổi.”
Liễu Hàm Yên tựa như là tức giận, ngực phập phồng rời khỏi, Lý Mộ trái lại không sao cả, nữ nhân vốn là cảm tính, kỳ vọng Lương Chúc có thể có một kết cục tốt đẹp, cũng không kỳ quái, chờ cảm xúc bản thân nàng bình ổn lại là được rồi.
Hắn tiếp tục hát tiểu khúc, nghĩ vừa rồi đi ngang qua chợ rau, thuận tay mua về con cá này là hấp tốt hay là chua ngọt tốt, Vãn Vãn hình như thích ăn khẩu vị chua ngọt, vậy làm chua ngọt là được.
Lý Mộ vừa mới chuẩn bị cạo vảy cá, bên người lại truyền đến tiếng bước chân.
Liễu Hàm Yên lại đi trở về, nghi hoặc hỏi: “Ngươi hát điệu gì thế, sao ta từ trước tới giờ chưa từng nghe.”
Lý Mộ nói: “Hóa Điệp.”
Liễu Hàm Yên bất ngờ nói: “Hóa Điệp còn có khúc?”
Lý Mộ lấy lệ: “Ta tự hát lung tung.”
Liễu Hàm Yên nói: “Ngươi hát chút nữa ta nghe một chút.”
Lý Mộ kinh ngạc nói: “Ngươi không cần trông cửa hàng?”
“Cửa hàng của ta, ta muốn đi khi nào thì đi lúc đó.” Liễu Hàm Yên ngồi ở bên cạnh Lý Mộ, nói: “Mau hát vài câu nữa, khúc này có chút thú vị.”
Lý Mộ mang dao đưa cho nàng, nói: “Vậy ngươi giúp ta gϊếŧ cá, ta còn có con gà muốn đun.”
Nữ tử khác có thể sẽ tương đối kháng cự đối với việc này, nhưng Lý Mộ rất rõ, Liễu Hàm Yên không phải là đại tiểu thư mười ngón tay không dính nước mùa xuân, thủ pháp gϊếŧ cá của nàng, so với Lý Mộ còn thuần thục hơn, sau khi xử lý xong, còn ở hai bên thân cá rạch mấy dao, ở trong cá bụng nhét vào hành gừng tỏi, đặt ở một bên ướp.
Lý Mộ không phải chuyên nghề âm nhạc, điệu Lương Chúc không nhớ đầy đủ, nhưng cũng có thể hát một đoạn dài.
Liễu Hàm Yên sau khi nghe xong, ánh mắt kinh ngạc nhìn Lý Mộ, nói: “Khúc này tiết tấu có chậm có nhanh, làn điệu nhiều biến hóa, hơn nữa âm thầm phù hợp với chuyện xưa Hóa Điệp, tuyệt đối không phải ngươi hát lung tung.”
Lý Mộ lắc lắc đầu, không sao cả nói: “Không tin thì thôi.”
Liễu Hàm Yên đánh giá hắn vài lần, liền đi ra khỏi sân, chỉ chốc lát sau, Vãn Vãn liền chạy tới, nhìn thấy Lý Mộ ở phòng bếp bận rộn, ở bên còn có cá đã ướp, cao hứng nói: “Chúng ta hôm nay ăn cá à?”
Lý Mộ hỏi: “Ngươi muốn ăn khẩu vị gì, hấp, nấu, rán, nướng, hay là chua ngọt?”
Thiếu nữ suy nghĩ, nói: “Ăn hấp đi, tiểu thư thích ăn hấp.”
Lý Mộ mang cá hấp vào trong nồi, có Vãn Vãn ngồi ở trước bếp nhóm lửa, hắn tới trong sân, luyện hóa cảm xúc giận dữ hôm nay hấp thu.
Một khắc nào đó, bên tai Lý Mộ bỗng nhiên truyền đến một đợt tiếng nhạc du dương.
Giai điệu quen thuộc, khiến Lý Mộ ngẩn ra một phen, suýt nữa cho rằng mình lại về tới kiếp trước.
Tiếng nhạc đến từ cách vách, là điệu Lương Chúc, tuy có chút khác với nguyên bản, nhưng chỉ nghe Lý Mộ hát một đoạn, liền có thể mang khúc phổ suy ngược trở lại tám chín phần mười, trình độ của Liễu Hàm Yên ở phương diện âm nhạc khiến Lý Mộ không thể không phục.
Có thể ở một thế giới lạ lẫm này, nghe được âm nhạc hắn vô cùng quen thuộc, giờ khắc này, trong lòng Lý Mộ thỏa mãn cùng sung sướиɠ, không thể dùng lời nói mà hình dung được.
Tiếng nhạc dừng lại không bao lâu, Liễu Hàm Yên liền lại đi vào, hỏi Lý Mộ: “Khúc này, có khúc phổ đầy đủ không?”
“Tạm thời không có.” Lý Mộ lắc lắc đầu, lại nói: “Chờ ta nghĩ ra đầy đủ, lại hát một lần cho ngươi thử xem.”
Lá bùa Lý Thanh lần trước cho hắn đã mất đi tác dụng, tìm cơ hội xin một tấm nữa, đến lúc đó hắn liền có thể hát ra đầy đủ cả bài Lương Chúc.
“Ta có một ý tưởng.” Liễu Hàm Yên nhìn hắn, dùng giọng điệu thương lượng nói: “Mấy ngày tới có thể kể thêm cho bọn họ một chút Hóa Điệp, nếu chuyện xưa Hóa Điệp được hoan nghênh, liền có thể cho tiệm sách khắc bản thành sách, nhạc phường cùng hí lâu, cũng có thể lấy nó làm nguyên hình soạn, hoặc là biên thành kịch.”
Không thể không nói, Liễu Hàm Yên rất có đầu óc buôn bán, bây giờ đã muốn mang Lương Chúc tạo thành một cái ip, khai phá bản quyền nhiều tuyến.
Lý Mộ cần là bảy loại tình cảm, tuy hắn cũng không để ý giá trị buôn bán của nó, nhưng lời của Liễu Hàm Yên, trái lại khiến hắn nghĩ tới thu thập phương pháp cảm xúc bi ai.
Cảm xúc bi ai của mọi người, là nhằm vào Lương Sơn Bá cùng Chúc Anh Đài, Lý Mộ không thể hấp thu, nhưng nếu hắn chính là Lương Sơn Bá thì sao?
“Những thứ này ngươi có thể tự mình làm chủ.” Lý Mộ nhìn Liễu Hàm Yên, nói: “Ta chỉ có một yêu cầu.”
Liễu Hàm Yên nói: “Ngươi yên tâm, thù lao nhất định sẽ khiến ngươi hài lòng.”
Lý Mộ lắc đầu nói: “Không phải vấn đề bạc.”
Liễu Hàm Yên nghi hoặc nói: “Vậy là cái gì?”
Lý Mộ nghiêm túc nói: “Sau khi chuyện xưa Hóa Điệp biên thành kịch, ta muốn diễn Lương Sơn Bá!”
Liễu Hàm Yên nói: “Ngươi biết diễn kịch?”
Lý Mộ nói: “Không biết, nhưng ta có thể học.”
Liễu Hàm Yên lắc đầu nói: “Trên đài một khắc đồng hồ, dưới đài mười năm công phu, ngươi không học được.”
Lý Mộ bỗng nhiên thở dài, nói: “Thật ra ta từ nhỏ đã có một giấc mơ diễn kịch, ta chỉ muốn ở trước khi ta chết, đứng trên cái vũ đài tha thiết ước mơ kia.”
“Được rồi được rồi.” Trong lòng Liễu Hàm Yên căng thẳng, vội vàng nói: “Không phải là diễn kịch sao, ta cho ngươi diễn là được.”
Nói dối một lần, thường thường phải dùng vô số nói dối để lấp đầy.
Bản thân Lý Mộ cũng không nhớ, rốt cuộc là từ khi nào bắt đầu, hắn ở trước mặt Liễu Hàm Yên nói dối, đã có thể làm được mặt không đỏ tim không đập nhanh, thuận miệng bịa ra.
Người khác lấy chân thành đối đãi, hắn lại che che giấu giấu, điều này làm trong lòng Lý Mộ cảm thấy rất không phải.
Hắn chỉ có thể an ủi mình, nam nhân khác lừa nữ hài tử, đơn giản là vì thân thể các nàng, mình lợi dụng Liễu Hàm Yên đồng tình, chỉ là vì ngưng phách, vì giữ mạng, cũng không phải tham thân thể của nàng, càng không muốn lừa bạc của nàng, cái này chỉ có thể xem như nói dối thiện ý.
Sau khi an ủi chính mình như vậy, quả nhiên liền trở nên yên tâm thoải mái.
Hết 58.