Chương 51. Trả thù (2)

Lôi pháp là thần thông người tu hành trung tam cảnh mới có thể dùng, nếu người trẻ tuổi đối diện là cao thủ trung tam cảnh, gã hôm nay chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

Trên thực tế, nếu không phải Thế Thân Phù kia gã hai năm trước trả giá cao mua một tấm, thay hắn cản một phát thiên lôi vừa rồi, gã bây giờ đã chết.

Thân thể nam tử cao gầy run run, kinh hoảng nói: “Lôi pháp, ngươi một người ngay cả bảy phách cũng chưa luyện hóa, sao có khả năng biết lôi pháp... , không, đây không phải lôi pháp, lôi pháp thi triển không nhanh như vậy, đây là đạo thuật, đây là đạo thuật!”

Đừng nói Luyện Phách, cho dù là người tu hành Tụ Thần cảnh, cũng không có khả năng nắm giữ lôi pháp, chỉ có đạo thuật trong truyền thuyết, mới có thể lấy pháp lực nhỏ nhoi, ở trong thời gian ngắn như vậy, dẫn động lực lượng trời đất.

ĐOÀNG!

Lại là một tia sét bổ xuống, nhưng nam tử cao gầy sớm có chuẩn bị, linh hoạt tránh ra.

ĐOÀNG!

ĐOÀNG ĐOÀNG!

ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG!

Từng tia sét bổ xuống, mang mặt đất phụ cận bổ ra từng cái hố đất cháy đen, nhưng không có một tia sét nào bổ vào trên người nam tử cao gầy kia.

Nam tử cao gầy từ ngay từ đầu kinh hoảng, dần dần trở nên kinh ngạc, lạnh nhạt, cuối cùng dùng ánh mắt trêu tức nhìn Lý Mộ, nói: “Bổ đi, ngươi bổ tiếp đi, cho dù là ngươi hiểu được đạo thuật lại như thế nào, chờ ta sưu hồn của ngươi, lôi pháp đạo thuật này chính là của ta rồi...”

Trái ngược với nam tử cao gầy, vẻ mặt Lý Mộ lại càng lúc càng ngưng trọng.

Thẳng đến giờ phút này, hắn mới ý thức được, ở sau khi dùng lôi pháp dọa đi ác quỷ, đánh chết tên lùn, hắn đã sinh ra nhận biết sai lầm đối với thực lực của bản thân.

Ở trên tu hành, hắn như là một đứa trẻ con, cho dù là tay cầm vũ khí sắc bén, cũng không phải đối thủ của một người trưởng thành tay không.

Theo pháp lực dần dần khô kiệt, sắc mặt hắn chậm rãi trở nên tái nhợt, cuối cùng không cách nào phóng thích tia sét nữa.

Nam tử cao gầy vẫn giữ khoảng cách với Lý Mộ, một khắc nào đó, hắn bỗng nhiên mở mồm, một đầu lưỡi màu xanh biếc từ trong miệng phun ra, tựa như dây leo, quấn về phía cổ Lý Mộ.

Ngay tại lúc đầu lưỡi dài mấy trượng kia sắp quấn về phía Lý Mộ, Lý Mộ bỗng nhiên lật bàn tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một lá bùa màu vàng, thuận tay dán ở trên đầu lưỡi nam tử cao gầy vươn ra.

Đây chính là lá bùa ngày đó tên lùn kia định thân Trương Sơn.

Đầu lưỡi nam tử cao gầy vươn ra dừng ở không trung, thân thể cũng cố định trong một chớp mắt, nhưng ngay sau đó, đầu lưỡi kia liền lại bắt đầu vặn vẹo, hiển nhiên, lá bùa đó, cũng không thể hoàn toàn định thân nó.

Nhưng đối với Lý Mộ mà nói, một chớp mắt đủ rồi.

ĐOÀNG!

Một tia sét, bổ thẳng vào đỉnh đầu nam tử cao gầy.

Quần áo gã hóa thành tro bụi, thân thể cũng ở trong phút chốc biến thành than đen.

Một cái bóng âm u nhàn nhạt từ trên xác chết như than đen của nó chậm rãi bay ra, đó là một con thằn lằn thật lớn, nó lơ lửng ở không trung, đôi mắt to bằng nắm tay, nhìn chằm chằm Lý Mộ, vô cùng giận dữ quát: “Huyết thực* thấp hèn, ngươi dám hủy cơ thể của ta, ta muốn từng miếng một nhai nát hồn phách của ngươi...”

(*: thức ăn máu thịt, thường mang hàm nghĩa vật hiến tế)

Thân thể bị hủy, nó nổi giận đến cực điểm, từ trong hư không hướng Lý Mộ lao tới.

Lý Mộ chắp hai tay, môi rung động, trên người dần dần tản mát ra ánh vàng.

Hư ảnh thằn lằn bị ngăn cản ở ngoài ánh vàng, mỗi lần muốn tới gần, đều sẽ bị thiêu đốt lui về.

Nó lơ lửng ở không trung, lạnh lùng nhìn Lý Mộ, âm trầm nói: “Biết pháp kinh Phật môn lại như thế nào, ta trái lại muốn xem, pháp lực của ngươi có thể chống đỡ tới khi nào!”

Trên người Lý Mộ ánh vàng lập lòe, trái tim đã chìm đến đáy vực.

Vừa rồi vô số tia sét đã hao hết pháp lực của hắn, lại vẫn chưa hoàn toàn tiêu diệt con thằn lằn tinh này, giờ phút này hắn dựa vào, chỉ có pháp lực trong chuỗi Phật châu kia.

Lý Mộ có thể cảm thụ được, Phật châu trong tay hắn, pháp lực đã tới gần khô kiệt.

Vịnh Bích Thủy ngay phía trước cách đó không xa, Lý Mộ nghiến răng, hướng phía trước sải bước chạy đi.

Linh hồn thằn lằn tinh đi theo phía sau hắn, lạnh lùng nói: “Ta xem ngươi có thể chạy đi đâu, hôm nay ai cũng không thể cứu được ngươi!”

Phành!

Lý Mộ chỉ chạy ra hơn mười bước, Phật châu trong tay liền hao hết pháp lực, ầm ầm vỡ vụn.

Cùng lúc đó, Phật quang trên người hắn, cũng ở nháy mắt tiếp theo biến mất.

Lý Mộ chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển một trận, sau đó trước mắt tối sầm, ngã xuống đất, không biết gì nữa.

Hư ảnh thằn lằn chờ giờ khắc này đã lâu, thấy vậy nhếch miệng điên cuồng cười một tiếng, mở cái miệng rộng, hướng Lý Mộ ngã xuống đất lao đi.

Nhưng, dưới cú bổ nhào, chỉ thấy bốn vuốt của gã ở không trung vung không ngừng, thân thể lại không nhúc nhích.

Thằn lằn tinh vặn vẹo thân thể, nhìn thấy phía sau cách đó không xa, một nữ tử áo trắng bay ở không trung, một tay cầm lấy cái đuôi nó.

Cái tay kia nhìn cực kỳ nhỏ nhắn, lại như có lực lượng to lớn vạn quân, khiến nó không thể giãy thoát.

Cảm nhận được khí tức của nữ tử áo trắng, trong mắt nó toát ra cực độ sợ hãi, run giọng nói: “Tha, tha...”

Nữ tử áo trắng ánh mắt hờ hững, nhẹ nhàng hít vào một hơi, linh hồn thằn lằn tinh liền trực tiếp sụp đổ, hóa thành một đám sương mù, bị nàng hít vào thân thể.

Trên mặt Tô Hòa lộ ra vẻ mặt hài lòng, bóng người tung bay xuống, bế ngang Lý Mộ lên, biến mất ở sâu trong rừng rậm bờ sông...

Khi Lý Mộ lần nữa tỉnh lại, phát hiện mình nằm ở trên giường.

Đây tựa như là một căn nhà gỗ, trong phòng bố trí cực kỳ đơn giản, một giường, một bàn, một ghế, một giá sách, ngoài ra, đó là một cái giá bố trí đồ vật, tuy đơn giản, nhưng cực kỳ sạch sẽ.

Ký ức cuối cùng của hắn là, hắn cùng tên thằn lằn tinh Hóa Hình kỳ kia đấu pháp, thiết kế gϊếŧ thân thể gã, nhưng đối phương mặc dù mất đi thân thể, linh hồn vẫn cường đại như cũ, cuối cùng Lý Mộ hao hết pháp lực hôn mê, mơ hồ nhìn thấy hồn của thằn lằn tinh kia lao tới...

Lý Mộ từ trên giường ngồi dậy, lẩm bẩm: “Ta chết rồi?”

Tô Hòa từ bên ngoài đi vào, nói: “Nếu ta đến muộn một khắc, ngươi có thể thật sự sẽ chết trong tay súc sinh kia.”

Lý Mộ ngẩn ra một phen, sau đó liền kinh hỉ nói: “Tô cô nương!”

“Uống nước đi.” Tô Hòa đưa một chén trà cho Lý Mộ, sau đó hỏi: “Ngươi sao lại trêu chọc vào yêu vật hóa hình?”

Lý Mộ bưng chén nước thấm ướt môi, sau đó nói: “Vì giấu diếm chuyện Lâm Uyển, Triệu gia từng mời một tà tu, khi ta cùng đồng nghiệp điều tra vụ án này, bị gã phát hiện, gã vốn muốn gϊếŧ chúng ta diệt khẩu, về sau bị ta may mắn đánh chết, con yêu vật kia, nói mình là sư huynh của tà tu đó, hẳn là tới trả thù...”

Hết 51.