Chương 50. Trả thù (1)

Vãn Vãn cúi đầu, vân vê góc áo của mình, nhỏ giọng nói: “Lá bùa kia, có thể cũng cho ta một cái hay không, ta cũng muốn giống tiểu thư, ta, ta có thể mang tiền riêng của ta cho ngươi hết...”

Tiểu nha đầu lừa đảo có thể có bao nhiêu tiền riêng, Lý Mộ cười cười, nói: “Ta lát nữa vẽ cho ngươi một tấm, tiền riêng của ngươi, vẫn là tự giữ lại mua mứt quả đi...”

Mắt thiếu nữ cong lên, nói: “Một trăm lượng có thể mua rất nhiều mứt quả...”

Lý Mộ ngẩn ra một chút, “Bao nhiêu?”

Thiếu nữ nói: “Một trăm lượng, ta gom rất lâu rất lâu đó...”

...

May mà Trú Nhan Phù không phải phù triện cao cấp gì, tiêu hao không bao nhiêu pháp lực, Lý Mộ sau khi vẽ xong, mang nó giao cho Vãn Vãn, thấy nàng vui vẻ rời khỏi, trong lòng âm thầm thở dài.

Làm một bộ khoái mỗi tháng chỉ có năm trăm đồng, hắn vĩnh viễn không tưởng tượng được kẻ có tiền rốt cuộc có tiền bao nhiêu, hắn chỉ cho rằng Liễu Hàm Yên là phú bà, không ngờ ngay cả nha hoàn của phú bà cũng là phú bà...

Nếu hắn có một trăm lượng, còn viết tiểu thuyết cái lông, bị nói không đầu mối chính thì thôi, còn luôn bị mắng vừa bôi chữ vừa ngắn... , không phải cuộc sống bức bách, ai muốn chịu phần tủi thân và uất ức này?

Ngày mai là ngày nghỉ, không cần đi nha môn, cũng không cần tuần tra, Lý Mộ sáng sớm rời giường, luyện kiếm nửa canh giờ, sau khi cùng nhau ăn sáng với Vãn Vãn, rời khỏi gia môn, đi thẳng ra khỏi huyện thành.

Ngày đó Tô Hòa từng nói, đợi tới sau khi Triệu Vĩnh đền tội, bảo hắn lại đi bên vịnh Bích Thủy, nàng có một vật muốn tặng.

Lý Mộ tuy không biết cụ thể là cái gì, nhưng thứ người khác tặng không nhận thì uổng không nhận. Trực giác nói cho hắn, Tô Hòa tặng, nhất định là thứ tốt.

Nghĩ hắn tuy đã đặt chân giới tu hành, nhưng so sánh với đám đệ tử danh môn kia, thua kém thật sự quá xa.

Người khác tu hành có sư phụ dạy, muốn tài nguyên gì cũng có thể từ tông môn thu hoạch, hắn là công pháp dựa vào dùng ké, trang bị dựa vào tặng, tuyệt không thể bỏ qua bất cứ một cơ hội xài miễn phí nào hết.

Đi mãi ra khỏi huyện thành, dọc theo đường cái đi thẳng, non nửa canh giờ, liền đến vịnh Bích Thủy.

Lý Mộ đi một mình ở trên đường, khi cách vịnh Bích Thủy chỉ có khoảng cách không xa, bỗng dừng bước, xoay người nhìn về phía một cái cây to phía sau, trầm giọng nói: “Ai ở nơi đó!”

Từ sau khi phách thứ nhất ngưng tụ, sự cảnh giác của Lý Mộ đã đề cao rất nhiều, ngay tại vừa rồi, hắn từ phía cái cây to kia, đã nhận ra một khí tức làm người ta dựng cả lông tóc lên.

Hắn đã miễn cưỡng tính là người tu hành, sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện cảm giác như vậy.

Cái cây to kia đứng lặng ở tại chỗ, chưa có bất cứ động tĩnh nào.

Ánh mắt Lý Mộ nhìn chằm chằm cái cây to đó không tha, không bao lâu, một bóng người cao gầy, liền từ trên thân cây bóc ra, vẻ mặt bất ngờ nhìn Lý Mộ.

Bóng người đó cao lớn, nhưng cực gầy, khi dán ở trên thân cây, màu sắc làn da cùng với quần áo nhất trí với màu sắc thân cây, giờ phút này từ trên thân cây bóc ra, quần áo trên người biến thành một bộ áo dài màu xanh bình thường, làn da cũng từ nâu xám khôi phục thành bộ dáng bình thường...

“Không ngờ được, ngươi cũng là người tu hành.” Nam tử cao gầy nhìn Lý Mộ một cái, thản nhiên nói: “Xem ra sư đệ không nên thân kia của ta, chính là chết bởi tay ngươi nhỉ?”

Chết ở trong tay Lý Mộ, chỉ có tên lùn kia Triệu gia mời đến, không ngờ đối phương thế mà còn có một sư huynh. Ánh mắt Lý Mộ từ trên người nam tử cao gầy này đảo qua, khi tầm mắt xẹt qua mắt hắn, trong lòng bỗng nhiên căng thẳng.

Mắt người này không giống người thường, trong con mắt, thế mà lại là một đôi con ngươi dựng thẳng!

Người bình thường không có khả năng có con ngươi như vậy, hầu như là nháy mắt, Lý Mộ đã đoán được nguyên do, bật thốt lên nói: “Yêu vật biến hóa!”

Yêu tu cửu cảnh, cảnh giới thứ nhất tên là Khai Thức, yêu vật một cảnh giới này, chỉ có thể sinh ra linh trí cơ sở, chỉ số thông minh như đứa bé ba tuổi; Khi yêu vật tu hành tới cảnh giới thứ hai Tố Thai, linh trí đã không khác gì người thường, có thể thông nhân tính, nói tiếng người, hành động mau lẹ, tuy vẫn là thân thể dã thú, nhưng thân thể đã xảy ra lột xác, đại bộ phận dã thú trong núi rừng, đều không phải đối thủ của yêu vật Tố Thai.

Con cáo trắng kia Lý Mộ cứu, đó là một cảnh giới này, nhưng nàng có thể chỉ là vừa mới Tố Thai, nếu không sẽ không bị cạm bẫy của thợ săn bắt được.

Cảnh giới thứ ba Hóa Hình, là một giai đoạn thực lực yêu tu tăng vọt.

Tu hành giả nhân loại, vô luận là tu đạo hay tu Phật, lần đầu tiên thực lực lột xác nhảy vọt, đều là ở thời điểm hạ tam cảnh bước vào trung tam cảnh.

Nhưng yêu tu khác, chúng nó tu hành so với nhân loại gian nan hơn nhiều, nhưng ở sau khi hóa hình, liền có thể thật sự thay da đổi thịt, thân thể kiên cường dẻo dai vô cùng, lại thêm thần thông chủng tộc, khó chơi hơn xa so với quỷ vật.

Cho dù là người tu hành tu vi cảnh giới thứ ba Tụ Thần, gặp phải yêu vật hóa hình, cũng phải đau đầu.

Lý Mộ chỉ cô đọng một phách, nếu không phải có Cửu Tự Chân Ngôn có thể so với đạo thuật, không có khác biệt quá lớn với người thường, đối phó yêu vật Tố Thai cảnh cũng lao lực, huống chi là Hóa Hình.

Nam tử cao gầy đánh giá Lý Mộ, trên mặt hiện ra một tia nghi ngờ, nói: “Sư đệ đó của ta tuy không nên thân, nhưng cũng có tu vi Ngưng Hồn, pháp lực dao động trên người ngươi nhỏ bé như thế, nhiều nhất luyện hóa một phách, là như thế nào gϊếŧ chết hắn?”

Lý Mộ chưa trả lời.

“Không nói?” Nam tử cao gầy nhìn Lý Mộ, nhếch miệng cười, nói: “Bây giờ không nói, đợi lát nữa ta mang ngươi lột da rút gân, sưu hồn của ngươi, thì cái gì cũng biết...”

Ngay lúc này, môi Lý Mộ khẽ động, bật khẽ một âm tiết.

ĐOÀNG!

Một tia sét đột ngột bổ xuống, bổ vào đỉnh đầu nam tử cao gầy.

Lý Mộ nhẹ nhàng thở ra, ở sau khi ý thức được đối phương là yêu tu Hóa Hình, trong lòng hắn đã nâng lên toàn bộ sự cảnh giác.

Trong Cửu Tự Chân Ngôn, chữ thứ nhất lôi pháp, là sát chiêu lớn nhất, cũng là duy nhất của hắn trước mắt, ở lúc đối mặt đối thủ so với hắn cường đại hơn quá nhiều, hắn phải hết sức chăm chú, tập trung tinh thần, cam đoan một đòn gϊếŧ chết nó.

Nếu không, chết chính là bản thân hắn.

Ánh mắt Lý Mộ nhìn phía nam tử kia, con ngươi đột nhiên co lại.

Lúc tia sét đó đánh xuống, nam tử cao gầy đối diện, cũng không giống tên lúc kia, biến thành than đen.

Bóng người gã biến mất vào hư không, chỉ để lại tại chỗ một lá bùa màu vàng.

Phốc...

Lá bùa đó sau khi rơi xuống đất, liền tự mình cháy lên, hóa thành tro tàn.

Bóng người nam tử cao gầy xuất hiện ở một phương hướng khác, lúc này, gã sớm không còn sự lạnh nhạt vừa rồi, sắc mặt tái nhợt, trên mặt tràn ngập kinh sợ, chấn động nói: “Lôi pháp!”

Hết 50.