Chương 16: Soa sự*

Dịch: Vong Mạng

Đám khói đen truyền ra âm thanh run rẩy xong liền dùng thế sét đánh không kịp bưng tai, cuồng quay rút lui khỏi sân nhà Lý Mộ.

Lý Mộ chậm rãi đứng lên nhưng không đuổi theo ra ngoài.

Thứ nhất là do quỷ vụ kia có tốc độ cực nhanh, hắn căn bản đuổi không kịp. Thứ hai là bởi hắn còn chưa nắm giữ được hoàn toàn chân ngôn này, bằng không một kích vừa rồi đã có thể đánh cho quỷ vật hồn phi phách tán.

Mấy ngày nay bế quan, Lý Mộ đã cẩn thận thử rất nhiều tác phẩm kinh điển của Đạo giáo, cuối cùng lại thực sự tìm được Đạo pháp mà hắn hiện tại có thể nắm giữ.

Chỉ có điều, chính hắn cũng không ngờ, chữ đầu tiên của Cửu Tự Chân Ngôn khi kết hợp với Lục Định Ngọc Nữa Ấn lại có thể phóng ra lôi điện.

Trong số tất cả các thần thông, Đạo thuật thì Lôi pháp được tính là pháp thuật thượng thừa. Các loại yêu quỷ tà mị, bản thân chúng chính là vật âm tà, không thể không sợ thiên lôi bởi sấm sét trời sinh có tác dụng khắc chế chúng, chỉ tiếc là Lý Mộ còn chưa nắm giữ thuật này thuần thục, còn lâu mới có thể chỉ đâu đánh trúng đó. Hắn hiện giờ đánh mấy mục tiêu cố định còn vất vả, nói gì tới mục tiêu di dộng.

Nhưng mà, cứ coi như nhất thời đánh không trúng thì dùng để uy hϊếp cũng đủ rồi.

Quan trọng nhất là, vào khi đối mặt mới yêu tà ma quỷ, hắn rốt cuộc cũng có chút thực lực để tự vệ, không đến mức như lần trước, chỉ có thể để mặc cho quỷ vật áp bức.

Cửu Tự Chân Ngôn của Đạo giáo chính là Lâm" "Binh" "Đấu" "Giả" "Giai" "Trận" "Liệt" "Tiền" "Hành”. Bằng pháp lực yếu kém hiện giờ của Lý Mộ cũng chỉ nắm giữ được chữ đầu tiên, mấy chữ phía sau có tác dụng gì thì tạm thời hắn còn chưa thể biết được.

Dù chỉ học được nhất thức Lôi pháp nhưng dùng tự vệ cũng tạm đủ. Thuật pháp Đạo môn có những chú ngữ rất dài, cơ bản không thích hợp để đấu pháp chính diện, Cửu Tự Chân Ngôn lại tinh giản chỉ có một chữ, chính là thứ thích hợp nhất với hắn hiện giờ.

Từ giờ hắn không cần phải lo lắng bị yêu quỷ dòm ngó, có thể dùng tất cả tinh lực vào việc thu thập Thất tình, ngưng tụ bảy phách.

Lý Mộ nhìn chỗ đám khói đen dừng lại ở trong sân khi trước, giờ chỉ thấy có một vầng hào quang màu xanh nhạt sáng lập lòe.

Đây là Kỵ tình mà quỷ vật kia lưu lại, thất tình ly thể cho thấy lôi pháp rốt cuộc đã khiến nó sợ hãi tới mức nào. Lý Mộ hút hết chỗ Kỵ tình kia vào trong cơ thể, một chút cũng không để sót.

Uy lực của lôi pháp nằm ngoài dự liệu hắn, có điều hắn còn phải luyện tập nhiều hơn, lần sau gặp lại mấy thứ này, nhất định sẽ không để nó chạy trốn dễ dàng như vậy.

Sau một giấc ngủ ngon lành không chút mộng mị hay cảm giác thấp thỏm lo âu như nhiều ngày trước, sáng sớm hôm sau, Lý Mộ sớm rời giường, rửa mặt xong liền nghe từ bên ngoài có tiếng gọi truyền vào.

Lý Mộ mở cửa sân ra, thấy nha hoàn Vãn Vãn của Liễu Hàm Yên đang đứng ngoài cửa.

Thiếu nữ đưa hộp đựng thức ăn cho Lý Mộ rồi nói: “Lý công tử chắc chưa ăn sáng, ta vừa rồi ra ngoài mua điểm tâm, vô tình mua hơi nhiều, tiểu thư bảo ta chia cho Lý công tử một ít…”

Kể từ khi biết hắn “thân mang bệnh nan y”, với tư cách hàng xóm, Liễu Hàm Yên liền chiếu cố mọi mặt đời sống của hắn.

Lý Mộ sau lần mời Vãn Vãn ăn cơm đã biết rõ cô tiểu nha hoàn nhìn dễ thương này ăn còn khỏe hơn cả hắn, điểm tâm dẫu có mua nhiều hơn nữa thì cũng không có khả năng còn dư, nên mấy lời kia chắc chắn là do Liễu Hàm Yên để ý mặt mũi cho hắn nên mới cố tình tìm lý do.

Dù sao thì Lý Mộ trong mắt nàng, ngoài việc sống không được bao lâu nữa, còn là một tên bộ khoái nghèo đến cả tiền thuốc cũng không trả nổi.

Lý Mộ cũng không từ chối mà thoải mái nhận hộp cơm từ tay thiếu nữ rồi cười nói: “Đúng lúc định đi ăn sáng, nhờ người thay ta cảm ơn Liễu cô nương…”

Nàng đã có ý tốt, hắn từ chối cũng không tiện, dù sao cũng là hàng xóm, sau này còn gặp nhiều nên không lo thiếu cơ hội báo đáp nàng.

Lý Mộ ngồi bên bàn đá ăn điểm tâm, Vãn Vãn liền ngồi bên cạnh chờ hắn ăn xong rồi mang hộp về.

Qua vài ngày ở cạnh nhà nhau, nàng và Lý Mộ đã sớm quen thân.

Tiểu nha vừa đưa một tay chống cắm, nhìn Lý Mộ ăn cơm, vừa cùng Lý Mộ chửi thời tiết Bắc quận quá tệ, mấy ngày nay mỗi khi trời tối liền có sét đánh khiến nàng nhiều lần bị giật mình tỉnh giấc…



Sau khi ăn điểm tâm xong rồi chào từ biệt Vãn Vãn, Lý Mộ liền đi thẳng tới huyện nha.

Bảy phách chưa ngưng thủy chung là hòn đá không bỏ xuống được trong lòng hắn. Lý Mộ vốn định đến chỗ lão Vương hỏi một chút, xem có việc lạ gì hông để kiếm cơ hôi thu thập Thất tình, nhưng vừa đi vào nha môn liền thấy Trương Sơn đang ngáp ngáp.

Sáng sớm tới nha môn, Trương Sơn vốn đang mắt lờ đờ, mặt phờ phạc thấy Lý Mộ cái liền tỉnh táo lại ngay, tiến tới trước rồi nhỏ giọng nói: “Hôm nay sao tới sớm vậy, có muốn làm đôi ván không?”

Lý Mộ liếc mắt nhìn gã: “Sáng sớm bài bạc, ngươi không sợ lão đại a?”

Trương Sơn cười hắc hắc, đáp: “Yên tâm, lão đại không ở đây, hình như là bị tông môn gọi về, từ đây tới Bạch Vân sơn, đi thế nào cũng phải mất hai ngày đường…”

Gã nói xong, ánh mắt lơ đang nhếch lên, phát hiện Lý Mộ thay bội đao, cẩn thận quan sát một hồi liền giật mình hỏi: “Kiếm của lão đại sao lại ở trong tay ngươi?”

“Hai ngày trước chọc phải chút đồ vật không sạch sẽ, lão đại cho ta mượn dùng để phòng thân.” Lý Mộ thuận miệng giải thích một câu rồi tiếp: “Không nói chuyện này nữa, đi, đi chơi đôi ván…”

Trước mắt với Lý Mộ mà nói, tình dễ thu thập nhất chính là Hỉ tình, mà phách đầu tiên Thi cẩu lại sinh ra từ Hỉ tình, luyện hóa Thi Cẩu có thể giúp sự cảnh giác của hắn được đề cao rất nhiều, đủ năng lực để nhận biết trước nguy hiểm, điều này với hắn mà là vô cùng trọng yếu.

Trương Sơn nghe thế liền vui ra mặt: “Đi đi đi, tới trị phòng của ta…”

Trương Sơn đề nghị chơi đổ xúc xắc, Lý Mộ không cần suy nghĩ đồng ý ngay.

Các loại đổ pháp thường thấy trên phố, Trương Sơn đều biết hơn nữa còn thông thạo, gã có thể tùy ý lắc ra con số mà mình muốn, cũng có thể căn cứ vào độc tác, âm thanh lắc xúc xắc của người khác để đoán chuẩn xác xúc xắc ra lớn hay nhỏ.

Hai người thay phiên nhau làm cái, Lý Mộ thua nhiều thắng ít nhưng mặt thủy chung mỉm cười, tựa như thua tiền không hề ảnh hưởng tới tâm tình của hắn.

Nụ cười trên mặt Trương Sơn càng lúc càng sáng láng, chỉ là thỉnh thoảng lại chống eo, khó hiểu hỏi: “Lý Mộ, sao mỗi lần bài bạc với ngươi đều mệt mỏi như vậy? Đánh cược với ngươi một lần là tối ta chẳng còn sức trả bài, giờ lão bà nương nhà ta cả ngày cứ nghi ta ở ngoài nuôi gái, ta phải dùng gần cả đêm hôm qua để chứng minh sự trong sạch…”

Lý Mộ thờ ơ nhìn gã một cái rồi đáp: “Nếu ngươi mệt thì hôm nay chơi tới đây thôi nhá.”

Trương Sơn cuống quýt xua tay: “Đừng đừng đừng, ta ổn, ta còn chơi được…”

Trong nha môn có ba người nguyện ý bài bạc với hắn, Lý Tứ là một gã không lý tưởng nghèo kiết xác, sống dựa vào việc ăn cơm nhuyễn(1), lão Vyowng thì gần đây không biết mở ra được khiếu nào trên người mà đổ thuật tăng cao, vận khí cũng tốt quá đáng, gần như đánh cược là chắc thắng, sau vài lần như thế, Trương Sơn liền không muốn chơi với lão.

Chỉ có gã ngốc thừa tiền Lý Mộ, có thua bạc cũng không cáu giận mà còn tình nguyện thua liên tục, chơi với hắn dù có chút đau chút mệt cũng không tính là gì…

Khi Trương Sơn đang thắng tiền đắc ý chết đi được thì một bóng dáng tập tễnh từ bên ngoài bước vào, thấy tình cảnh trong trị phòng liền tới tụ tập ngay rồi đề nghị: “Chơi gì ấy, cho ta chơi với, cho ta chơi với…”

“Không chơi không chơi…” Trương Sơn thấy lão Vương tức thì giật mình, thu xúc xắc lại rồi nói tiếp: “Ta hôm nay chơi mệt rồi, hôm sau, hôm sau…”

Lão Vương không để ý gã nữa, ngồi xuống bàn rồi nói: “Ngươi không chơi với ta thì ta chơi với Lý Mộ.”

Lý Mộ khoát tay áo, đáp: “Ta không muốn ngay thắng luôn cả tiền mua quan tài của lão đâu…”

Trương Sơn rời đi tuần tra, trong trị phòng chỉ còn Lý Mộ và lão Vương. Hắn vốn không muốn bài bạc với lão nhưng đối phương chèo kèo quá khiến hắn chịu không nổi, cuối cũng vẫn là phải đồng ý.

Một mặt là do hắn sau này còn phải nhờ vả lão, một mặt khác là do lão Vương không có con cái, cũng không có kết hôn, lão thích bài bạc là thật nhưng điều thật hơn nữa là muốn tìm người nói chuyện.

Về phần thu thập tâm tình từ lão Vương thì Lý Mộ chưa từng nghĩ tới, Trương Sơn vừa độ tráng niên, khí huyết thịnh vượng, có hút một chút cũng không hề gì, lão Vương tuổi cao sức yếu, sơ sểnh chút là hết chịu nổi ngay.

“Nghe nói ngươi đang cùng Thanh cô nương tu hành?” lão Vương vừa đổ xúc xắc vừa hỏi.

“Lão đại dạy ta một chút cơ sở tu hành.” Lý Mộ khẽ gật đầu xác nhận nhưng cũng không giải thích thêm.

Lão Vương chép miệng nói tiếp: “Mấy tên kia đều tâm cao khí ngạo, trong nha môn cũng chỉ có Thanh cô nương là đối tốt với thủ hạ, không nói thực lực, chỉ nhìn tướng mạo, hai người các ngươi cũng là trai tài gái sắc(2), ngươi sau này cố gắng tu hành cho tốt, có lẽ có thể cùng nàng kết thành song tu đạo lữ…”

Lý Mộ không để tâm mấy lời bông đùa của lão, nhớ tới con đường thu thập Thất tình còn chưa thấy lối, lại nhắc nhở lão Vương: “Đừng quên chuyện ta nhờ lão nha…”

“Không quên đâu, không quên đâu…” lão Vương liếc mắt nhìn hắn rồi tiếp: “Nếu như gặp việc gì cần làm mà đơn giản, không có nguy hiểm gì, ta sẽ tìm ngươi đầu tiên…”

Lão Vương là người phụ trách chỉnh lý hồ sơ tình tiết các vụ án trong huyện nha, nếu có người tới huyện nha báo án, trừ những vụ quan trọng ra thì đều phải qua chỗ lão.

Lão trực tiếp nắm trong tay tư liệu chi tiết về các vụ án, bình thường thân cận với lão một chút thì Lý Mộ mới có càng nhiều cơ hội xử lý vụ việc. Đây là con đường trực tiếp nhất, nhanh nhất để thu thập Thất tình.

Sau mấy ván cố ý thua cho lão Vương mấy văn tiền, Lý Mộ đang định đi ra ngoài thì Trương Sơn từ bên ngoài bước nhanh tới, vội vàng nói: “Lý Mộ, đừng chơi nữa, có chuyện rồi…”

Bộ khoái huyện nha, nếu như triều Đại Chu có biên chế nhân viên công vụ, thì cùng lúc kiêm cả chức trách của công an nhân dân và cảnh sát hình sự.

Từ việc nhỏ như xóm giềng tranh chấp tới lớn như trọng án gϊếŧ người đều thuộc phạm vi chức trách của họ.

Như thường này khi không có trọng án, đám bộ khoái đều tự hành đi tuần tra khu vực mình quản lý, đảm bảo an ninh trật tự, khi xảy ra chuyện yêu cầu bọn họ phải tập trung hành động thì cũng đồng nghĩa với việc đã có trọng án xảy ra.

Lý Mộ vừa thong thả chạy vừa hỏi Trương Sơn: “Chuyện gì mà phải gấp gáp thế?”

“Không biết.” Trương Sơn rảo bước chạy rất nhanh đồng thời lắc đầu đáp: “Họ Hàn triệu tập chúng ta tới, tốt nhất là đi nhanh lên, lão đại đang không ở đây, tới muộn là bị hắn mắng đấy…”

Họ Hàn trong lời Trương Sơn chính là thanh niên cầm la bàn đi vòng vòng quanh ngươi Lý Mộ khi hắn vừa chết đi sống lại khi trước, cũng là một trong số như tu hành giả của huyện nha.

Đại đa số những tu hành giả này có xuất thân từ danh môn đại phái, tiến nhập huyện nha là để rèn luyện, luôn xem thường đám phàm nhân như Lý Mộ, Trương Sơn, đương nhiên, Lý Mộ và Trương Sơn đối với bọn họ cũng chẳng quan tâm gì.

Lý Thanh không có ở đây, Lý Mộ và Trương Sơn tạm thời thuộc quyền điều động của y.

Vụ án bình thường thì bộ khoái bình thường có thể xử lý, nhưng lần này huyện nha lại xuất động một tu hành giả, nghĩ tới hẳn cũng không phải là vụ án bình thường.

Một tên thanh niên mặt hoa phục đứng ở bên ngoài huyện nha, liếc mắt nhìn Trương Sơn, Lý Mộ tất tả chạy tới, hừ lạnh nói: “Hai người các ngươi nhanh chân lên, đừng có lề mà lề mề nữa, chỉ còn đợi hai người các ngươi thôi đấy…”

Bị quở mắng một trận, Trương Sơn thầm lẩm bẩm một câu trong miệng, đoán chừng không phải lời hay ý đẹp gì, trái lại, Lý Mộ không để tâm chút nào.

Điều hắn quan tâm hiện tại chính là, rốt cuộc là án tình gì, có thể từ trong đó tìm được cơ hội thu thập Thất tình không?

Tính cả Lý Mộ, Trương Sơn và Lý Tứ, huyện nha lần này xuất động sáu gã bộ khoái. Một đoàn người dưới sự dẫn dắt của Hàn Triết, rất nhanh đã tới trước một phủ đệ ở bên trong huyện thành.

Chú giải:

*Soa sự: Sự việc không đúng, tồi, tệ cần phải xử lý, giải quyết.

1. ăn cơm nhuyễn: Ám chỉ trai bao, dựa vào việc lừa phỉnh con gái kiếm tiền.

2. Câu này mình dịch đúng nguyên nghĩa, sở dĩ đánh dấu vì nhìn tình huống rõ ràng Lý Mộ hiện tại chỉ có sắc chứ tài thì thua Lý Thanh mười vạn tám ngàn dặm.

3. Không có, chỉ là đọc xong nhớ qua chủ đề thảo luận nói vài câu cho tớ biết là có người đang đọc truyện, pờ lí.