Tại bữa tiệc.
Hoàng hậu đã đề nghị sáng tác thơ chủ đề về "hoa Cúc".
Ta thấy trong mắt Tô Bội Bội tràn đầy vui mừng.
Nàng ta nghĩ rằng cuối cùng nàng ta cũng có thể thể hiện tài năng của mình.
Nàng ta không hề dè dặt, mặc kệ các nữ tử của các vương quan đại thần còn đang trầm ngâm suy nghĩ, nàng ta vội vàng nói, "Nương nương, thần nữ đã nghĩ ra được một bài rồi ạ."
" Nhanh như vậy sao?" Hoàng hậu ngạc nhiên.
Hoàng hậu có ấn tượng rất tốt với Tô Bội Bội, sống lâu trong hậu cung, lớn lên trong gia đình quý tộc làm quan, chưa bao giờ thấy một nữ tử nào mạnh dạn và thú vị như vậy, cho dù hôm nay Tô Bội Bội có liều lĩnh, Hoàng hậu cũng sẽ mỉm cười hào phóng cho qua.
"Mau nói cho bổn cung nghe " Hoàng hậu rất mong đợi
Tô Bội Bội cất giọng:
"Mãn viên hoa cúc uất kim hoàng,
Trung hữu cô tùng sắc tự sương."
(dịch nghĩa: Đầy vườn cúc nở hoa vàng màu nghệ,
Trong đó có một chòm lẻ loi trắng như sương.)
Sau khi ngâm thơ một cách kiêu hãnh, Tô Bội Bội đang chờ được khen ngợi.
Vào lúc đó, nụ cười trên khuôn mặt của Hoàng hậu dần nhạt đi.
Tô Bội Bội cau mày.
Có lẽ Hoàng hậu không thích bài thơ này nên nàng ta đã đổi sang bài thơ khác:
"Thế gian kỷ nữ vô cao vận,
Chỉ khán trùng dương nhất chi hoa."
Nụ cười trên mặt Hoàng hậu hoàn toàn biến mất.
Tô Bội Bội có chút bối rối, vội vàng ngâm thêm một bài,
"Xung thiên hương trận thấu Kinh thành,
Mãn thành tận đới ...."
(dịch nghĩa: "Hương thơm ngát trời bay tới tận Kinh thành,
Khắp thành tràn ngập...."
"Được rồi." Hoàng hậu lập tức ngắt lời Tô Bội Bội.
Tô Bội Bội vẻ mặt kinh ngạc, không biết bản thân đã đắc tội Hoàng hậu ở đâu.
"Hôm nay là lần đầu ngươi tiến cung, bổn cung sẽ giữ thể diện cho ngươi, không vạch trần bộ mặt của ngươi. Về sau không cần tiến cung nữa đừng để ta nhìn thấy mặt, cô nương nhà quê quả nhiên không nên kỳ vọng."
Nói xong, Hoàng hậu đứng dậy và chuẩn bị rời đi.
Có vẻ như điều đó đã làm tâm trạng của Hoàng hậu hôm nay xáo trộn.
"Nương nương." Tô Bội Bội trực tiếp cản đường Hoàng hậu, thể hiện rõ là không phục.
"Tô Bội Bội to gan, sao dám cản đường Nương nương!" Ôn Mạn Thanh hôm nay rất tức giận, lúc này cuối cùng cũng có thể trút giận.
Thực ra, khi Tô Bội Bội đọc ra những câu thơ đó, Ta nhìn thấy Ôn Mạn Thanh đang cười thầm bên cạnh.
“Thần nữ không biết mình đã đắc tội Hoàng hậu ở đâu.” Tô Bội Bội thậm chí còn không bận tâm đến lời đe dọa của Ôn Mạn Thanh, mạnh dạn nói: “Thần nữ hết lòng ngâm thơ để lấy lòng hoàng hậu, nhưng hoàng hậu lại đối xử với thần nữ như vậy, thần nữ không phục.” Thần nữ sẽ không bỏ cuộc nếu như hôm nay nương nương không cho thần nữ một lời giải thích.
Lúc này, tất cả những mọi người đều bị Tô Bội Bội làm cho kinh ngạc, ngoại trừ ta.
Sau khi Tô Bội Bội xuyên không tới đây,nàng ta luôn có sự vượt trội mạnh mẽ và được khen ngợi hết mức, nhưng khi bất ngờ gặp phải thất bại, hoàn toàn không thể chấp nhận được.
Hơn nữa, nàng ta xuyên không chưa từng tự mình trải qua nên không thể hiểu sâu sắc quyền lực hoàng thất nghĩa là gì, nàng ta vẫn kêu gọi sự bình đẳng cho mọi người.
Nàng ta ở phủ Thừa tướng không kính trọng phụ mẫu , thứ nhất phụ mẫu nợ nàng ta một món nợ, thứ hai là tính tình đặc biệt thú vị nên mới nuông chiều nàng đi.
Nhưng đây là hoàng cung.
Nơi mà sẽ bị chém đầu nếu không cẩn thận.
Ta nhìn thấy rõ sự tức giận trong mắt Hoàng hậu.
Ôn Mạn Thanh ở bên cạnh Hoàng hậu nhiều năm, đương nhiên hiểu rõ tâm tư của Hoàng hậu hơn cả, lớn tiếng quát: "Tô Bội Bội, Nương nương có tấm lòng nhân hậu, không tiếc cho ngươi một mặt nhỏ, nhưng ngươi thật không biết xấu hổ! Phải không?" Những câu thơ này đều do ngươi viết sao ?!"
"Đương nhiên là ta viết ." Tô Bội Bội trả lời, mơ hồ nhưng có cảm giác chột dạ.