Chương 2: Xui xẻo

Đang ăn uống vui vẻ bỗng nhiên cả nhà hàng xôn xao bàn tán qua lại. Mà Thẩm Lạc Tình đâu có ý quan tâm. Cậu ăn còn chưa đã miệng do đó cứ cắm đầu cắm cổ ăn mà không mảy may trời đất.

- Úi, đẹp trai ghê nhở!

Lý Sâm ngồi một bên há hốc mồm nói. Ây dà không ngờ lại có một thanh niên đẹp đến vậy nha. Nhưng mà khụ...vẫn không sánh được với anh Phi của y.

- Để ông nội kia nghe được, ổng cho mày liệt!

- Anh có thể nào bớt tục tĩu lại không đại ca?

- Mẹ nó, đã làm dân xã hội đen còn bày đặt văn hóa. Bố mày khinh!

Thẩm Lạc Tình khinh bỉ nói, sau đó tiếp tục ăn. Ấy thế mà không biết sao bụng lại có chút đau. Nhìn lại đống thức ăn trên bàn vơi đi không ít liền cảm thấy bản thân ăn đến ảnh hưởng đường ruột luôn rồi. Vì thế liền vội vã đứng dậy muốn chạy vào nhà vệ sinh.

Nhưng mà đệch! Cái tên điên khùng nào đây? Cậu đau bụng muốn chết đi sống lại vậy mà tên đó lại đang ôm chặt lấy cậu không buông ra. Chưa kể cái giọng điệu gì vậy chứ? Tuy là cậu hứng thú với đàn ông nhưng nhìn thế nào tên này cũng không phải gu vì thế mau bỏ cái móng heo ra coi!!!

- Vũ Vũ...em...em là Vũ Vũ?!

Phan Diệp Chân ban nãy tâm trạng vẫn còn hoài niệm chuyện xưa cũ. Bởi lẽ đây là nơi hắn cùng Vũ Vũ thường đến mỗi khi rãnh rỗi. Nhìn cảnh vật xung quanh không có gì thay đổi khiến tâm trạng càng thêm mức nặng nề. Vậy mà không ngờ tầm mắt lại bắt gặp một khuôn mặt quen thuộc khiến cho đáy lòng không khỏi cuộn sóng.

- Vũ Vũ, em về lúc nào vậy? Sao không nói với anh? Có biết anh nhớ em thế nào không?

Nghe giọng điệu thâm tình của hắn làm cậu nổi hết da gà da vịt lên. Đùa à, cậu còn là xử nam đó. Trước giờ cũng chưa từng trải qua mối tình nào đâu à!

- Đại...đại ca có chuyện gì vậy?

Lý Sâm đang ngồi thong thả bấm điện thoại thì nghe thấy tiếng ồn ào. Vừa mới quay đầu đã thấy đại ca bị người ta khi dễ.

Mà khoan, ai khi dễ được ổng? Ổng chưa đánh người ta là may rồi!

Thẩm Lạc Tình lúc này đau bụng đến muốn chết đi sống lại. Mà cái lực ôm của tên khốn trước mặt lại không hề nhẹ xíu nào. Mồ hôi của cậu cũng chảy ròng ròng đến nơi rồi.

Cậu nhìn Lý Sâm. Ánh mắt như kiểu qua đây giúp lẹ lên coi khiến Lý Sâm luống cuống chạy lại.

- Anh...anh làm gì đại ca tôi đó?

"Cái đệch, hùng hổ lên coi thằng này! Mày làm giang hồ hay làm công nhân lương thiện thế hả?"

Thẩm Lạc Tình trợn to mắt nhìn đàn em của mình. Quá tệ! Quá mức tệ rồi!!! sao cậu có thể nhận cái thằng này làm đàn em vậy chứ?!!!

- Đại ca? Em rõ ràng là Vũ Vũ!

Khuôn mặt này giống đến chín mươi mấy phần trăm làm sao hắn có thể nhìn lộn chứ? Là người thương, người hắn tâm niệm khó rời, sao có thể nhầm lẫn được chứ?!

- Cái tên này buông ra nhanh, ông đây đau bụng muốn đi vệ sinh!!

Thẩm Lạc Tình cau có quát mắng sau đó mạnh tay đẩy tên bám dính này ra. Xui xẻo, thật sự quá xui xẻo mà!

"Giọng nói này không phải của Vũ Vũ.."

Phan Diệp Chân cau mày rồi nhìn chằm chằm cậu. Thẩm Lạc Tình nhân cơ hội mà chạy nhanh vào nhà vệ sinh. Trong lòng không ngừng chửi rủa tên khốn nào đó.

Mà Lý Sâm thấy mọi việc ổn thõa cũng định trở về chỗ ngồi. Ai dè vừa định xoay lưng đã bị gọi lại.

- Người đó là ai?

"Ủa?? Là hỏi mình hả??"

Lý Sâm nghe vậy thì hơi nghi hoặc. Nhưng thấy ánh mắt kia liền sáng tỏ.

- Liên quan gì đến anh?

Lý Sâm tuy có chút sợ khí chất của người trước mặt nhưng y là một đàn em trung thành nha! Do đó sẽ không bán đứng đại ca của mình đâu!!

Phan Diệp Chân nghe vậy thì biểu cảm hơi đổi. Sắc mặt hắn cứ như tắc kè hoa biến hóa. Nhưng rồi rất nhanh hắn trở lại vẻ bình thản. Sau đó nói một câu xin lỗi nhận lầm người rồi xoay người bỏ đi. Thư ký ở cạnh thấy vậy cũng nhanh chóng để lại tiền rồi rời khỏi.

Quán ăn ban nãy còn có vài người hóng hớt thì đang thay phiên nhau bàn tán không ngừng, ánh mắt hết nhìn hai người Phan Diệp Chân lại nhìn qua bàn ăn của cậu cùng Lý Sâm. Chậc, đúng là đi đòi nợ cũng sẽ gặp phiền phức!

...........

Bên ngoài, trên xe của Phan Diệp Chân..

- Phan tổng, tôi đã chụp lại hình của người đó! Tôi cũng đã gửi qua máy ngài rồi ạ!

Thư ký Tạ vốn đã theo hắn từ lâu nên biết tính của hắn vì thế khi thấy Phan Diệp Chân bắt chuyện với người nọ liền lập tức ở một bên chụp lại hình. Bởi lẽ, anh ta chắc chắn vị sếp này của mình nhất định sẽ cần đến.

Và quả nhiên, khi nghe thấy lời anh ta nói. Khóe môi Phan Diệp Chân khẽ cong lên một độ nhỏ.

"Quả nhiên cậu ta luôn nhanh nhẹn như vậy.."

Phan Diệp Chân hài lòng nhìn ra ngoài ô cửa. Tâm trí không khỏi nhớ đến người thương của mình..

"Người đó liệu có biết về em ấy hay không? Hai bọn họ chẳng khác nào hai giọt nước.."

.............

Mấy ngày sau....

Tại khu của băng Thẩm Lạc Tình..

- Tụi bây làm cái lờ gì mà nhìn tao như quỷ như ma vậy?

Thẩm Lạc Tình khó chịu nhìn đám đàn em. Cậu mới vừa đến đây cái đám quỷ này đã nhìn cậu như kiểu người ngoài hành tinh. Nhìn tới nhìn lui thì cậu đâu có mang lộn giày này dép nọ. Áo cũng đâu có mặc ngược. Mắc cái đếch gì mà cứ nhìn hoài vậy??

Lý Sâm thấy cậu hai mày chau lại thì định mở miệng nói gì đó nhưng chưa kịp thì điện thoại của Thẩm Lạc Tình đã vang lên cắt ngang suy nghĩ ấy.

Nhìn thấy số máy gọi đến cậu liền lập tức nhấc máy. Giọng điệu vẫn là một kiểu vô tư không nguyên tắc.

- Alo, ông già gọi gì đó?

"......."

- Sao phải về chứ?

"......."

- Rồi rồi, về ngay!

Tút!

- Lý Sâm ông già gọi kêu tao với mày về kìa! Đám tụi bây cũng giải tán đi! Mà khoan, nghe nói dạo gần đây có mấy đưa qua kiếm chuyện với băng mình à?