Chương 6: Trời ban cơ hội tốt
Một bên kia, tình cảnh ngược lại, chỉ có thể làm cho Trình Thất hận đến dậm chân, mặt biển xa xôi sóng lớn, hơn mười chiếc du thuyền vóc dáng to lớn kiêu ngạo tiến về phía đảo, dường như người đàn ông thích thanh tĩnh, một mình ngồi nhìn bầu trời xanh mây trắng, một tay lắc chất lỏng trong chén, một tay rất hưởng thụ gõ vào chiếc ghế tay vịn.
Trên ngón tay cái mang một chiếc nhẫn màu đỏ sậm sặc sỡ chói mắt, mắt phượng khép chặt, trên cái bàn tròn đầy bào như vi cá chưa từng động đến, thậm chí khinh thường liếc nhìn một cái, gió biển sảng khoái thổi mái tóc phất phơ, tóc đen nổi loạn vỗ da thịt màu mật ong, tạo nên một hình ảnh vô cùng đẹp mắt.
Núp ở chỗ tối, Hàn Dục cũng được xem là người đàn ông Phương Đông đẹp trai nhất, nhì, nhưng so với đại ca, chênh lệch khá xa, nhìn người đàn ông ngồi đó đã 2 giờ, chưa từng nhúc nhích, chợt đau lòng, vì sao bóng lưng cô độc như thế? Có lẽ Bạch Diệp Thành nói đúng, đại ca nên có một hồng nhan tri kỷ làm bạn.
Anh em trước sau vẫn là anh em, vẫn không tìm được một người phụ nữ chu đáo và ngọt ngào, cho dù đứng được cao tới đâu, cũng không phải ăn thức ăn của loài người lớn lên sao? Thất Tình Lục Dục, mọi thứ không ít, chẳng biết tại sao anh ấy chưa bao giờ từng có hành động thân mật với phụ nữ, cho dù là xì căng đan. . . . . .
Chẳng lẽ là bởi vì chuyện nhà họ Lạc, cho nên. . . . . .
Còn nhớ rõ chuyện mẹ kế của Anh Hành chết, đại ca đến nay còn nhớ rõ?
‘Lạc Viêm Hành, mày là tên súc sinh, ngay cả cha ruột của mình cũng gϊếŧ, anh trai, chị gái của mày, mặc dù không cùng mẹ, nhưng cũng chảy chung dòng máu, tại sao mày có thể xuống tay cho được? Đúng vậy, hôm nay mày thành người rồi, thì có ích lợi gì? Lòng dạ của mày đen tối, cả đời cũng không biết cái gì là tình người ấm lạnh, có câu nói cha thế nào thì con thế đấy, tương lai con của mày cũng sẽ phát điên giống như mày . . . . . .’
Đại ca chỉ cười lạnh, sau khi người phụ nữ đó nói câu kế tiếp, anh ấy đã rút súng bắn chết, đừng nói từ đó về sau, trước kia cũng vậy, anh đi theo đại ca cũng đã 15 năm, chưa bao giờ thấy đại ca nở nụ cười, còn trẻ nhưng đã già dặn, quyết định mọi kế sách, trên gương mặt đó chưa từng xuất hiện tức giận, cũng chưa từng có buồn bã, cho dù là chuyện to lớn, gặp nguy không loạn.
Nếu một ngày nào đó anh ấy cười lên, mới là kỳ quái, nhưng điều này cũng là chuyện tốt, đại ca uy phong bốn phương, cũng không cợt nhã, thật ra làm cho thuộc hạ cảm thấy lo lắng, rất sợ bị tai vạ, hết lòng hết dạ, chẳng qua làm anh em, nên phát ra một chút bực tức thôi.
"Cũng không biết trong lòng anh ấy nghĩ cái gì, nghe Hạo Vũ nói, anh ấy ở chỗ này tìm người, anh ấy có thể tìm người nào?" Bạch Diệp Thành bưng một ly Brandy xuất hiện, cũng cảm thấy cuộc sống của đại ca quá mức đơn điệu, mỗi ngày trừ công việc chính là công việc, trong đầu đều là sắp đặt mọi thứ làm thế nào để đem những người không an phận từng bước từng bước giẫm đạp dưới lòng bàn chân, hoạt động giải trí gì cũng không tham dự.
Rõ ràng có bản lĩnh lật tay làm mây, úp tay làm mưa, giai nhân muốn leo lên đếm không xuể, bao nhiêu cuộc thi hoa hậu của các quốc gia, tuyển ra quán quân luôn đưa tới tay anh ấy, khen thưởng cho bọn họ, đối xử đến bực này, nhưng người không phải của mình không hưởng thụ, thật không thể tưởng tượng nổi.
Từ trước đến giờ, Hàn Dục trầm mặc ít nói, làm việc chững chạc, mặc dù hiểu rõ suy nghĩ của Bạch Diệp Thành, cũng nghiêm chỉnh đáp lời: "Đàn ông chí ở bốn phương, anh quản anh ấy nghĩ thế nào làm gì?" Về phần tìm người, cũng có nghe qua, nhưng năm năm rồi, đại ca cũng không còn yêu cầu ra sức tìm kiếm, hỏi cũng chỉ vô ích thôi.
"Thôi đi, cậu gần đỏ thì đỏ, Hàn Dục, cậu cũng nên tìm người tình mà khao anh bạn nhỏ của cậu đi!" Bạch Diệp Thành đẹp trai khẽ hất mái tóc vàng sáng chói, anh ta sẽ không ủy khuất bản thân, ngược lại tò mò nhìn người anh em nói: "Cậu đừng nói cho tôi biết, cậu thật sự không có một chút cảm giác nào đối với phụ nữ?"
Phụ nữ, phụ nữ, anh trừ phụ nữ còn có cái gì? Đại ca cũng không vội, anh ta gấp cái gì?
"Cảm giác này, không phải anh nói có thì có!" Duyên phận đến, trời cao tự sẽ an bài, trước mắt, lý tưởng lớn nhất của anh ta chính là quản lý tốt Long Hổ hội, thân là người đứng đầu bên cạnh đại ca, cũng không thanh nhàn như vậy, tất cả công việc lớn nhỏ trong hội suốt ngày chất thành núi, không có cách nào trải nghiệm cảm giác của một bang hội nhỏ.
Không thú vị, quá cổ hủ, Bạch Diệp Thành lắc đầu một cái tiếp tục nhìn mặt biển xanh thẳm uống rượu, trong lúc vô tình nhìn thấy phía xa xa có không ít người đung đưa, nghi ngờ nâng Ống Nhòm quan sát, thấy một nhóm người liều mạng chèo bè gỗ liền ‘phụt’ một tiếng phun rượu ra ngoài, sau đó kinh ngạc nói: "Đây là đang quay phim Tây du ký sao?"
Thời đại gì rồi, mà còn có bè gỗ này, đem Ống Nhòm đưa về phía anh em tốt: "Mau nhìn đi, rất thú vị đấy. . . . . ."
Hàn Dục thở dài lắc đầu một cái, cách xa: "Nhàm chán!" Mê muội mất cả ý chí!
Bên cạnh màn đêm dần đến, Trình Thất thành công đến được đảo Quan Nham, người người kéo dài hơi tàn, xuống bờ liền trốn vào phía sau Nham Thạch ngã xuống đất thở gấp, Salsa ủy khuất mở lòng bàn tay, tất cả đều vết phồng, chưa bao giờ mệt mỏi như vậy, trừ Bàn Tử không giống người khác, đoàn người cũng gục xuống, trước kia làm rất nhiều cuộc buôn bán cũng không bị phồng như vậy đi?
Trình Thất quan sát địa hình một chút, không hề có chút hình tượng nào, ngồi dậy dùng áo sơ mi quạt gió: "Vù vù. . . . . . Đợi. . . . . . Lão nương bắt được anh , không lột da anh ta là không thể!" Mệt chết cô.
Bàn Tử ha ha vui vẻ: "Mọi người nghỉ ngơi trước, tôi đi xem tình hình một chút!" Mệt không? Anh ta không cảm thấy chút nào, không hổ là Lý Nguyên Bá sống lại. (Thời Tùy- Đường, nhà Lý Đường, Lý Nguyên Bá là con thứ 4 của Lý Uyên, tức là em trai của Lý Kiến Thành, Lý Thế Dân, Lý Nguyên Các).
Tại trung tâm Đảo, Lạc Viêm Hành dẫn nhóm người tiến tới phía trước, thấy Trần Vĩnh Bình còn chưa tới, liền nhíu mày hỏi: "Người này không giống như người chậm trễ, phải không?"
"Đúng vậy a, theo lý là đã sớm đến rồi, cũng quá không coi trọng chúng ta đi?" Bạch Diệp Thành khó chịu chỉ trích, nhưng nghĩ lại, nhất định là có chuyện lớn gì nên bị chậm trễ, nếu không, không thể nào trễ được, đại ca đích thân tới, là đời trước của anh ta tu luyện được may mắn, giao dịch khổng lồ, mười thuyền súng máy đạn dược, lần đầu tiên anh ta trải nghiệm, há có thể đến trễ?
Hàn Dục nhìn một vòng bốn phía bố trí, xem như chặt chẽ, lính đánh thuê gần như đem trọn hòn đảo bao vây, một con ruồi cũng khó mà đến gần, cũng yên tâm không ít: "Anh Hành, thằng nhóc này lần đầu làm ăn, không có kinh nghiệm, làm trễ nãi, anh đi ngồi trước đi!" Chỉ hướng một đình nghỉ mát nhiều năm trước đã xây dựng, sớm dọn dẹp sạch sẽ, ngồi ở bên trong, ngược lại rất sảng khoái.
Lạc Viêm Hành liếc mắt nhìn đình nghỉ mát, dường như ngửi thấy bên trong mùi cống, lắc đầu một cái: "Xem ra, còn phải đợi một chút, khoan hãy nói, mỗi lần tới trên đảo này đều rất vội vã, còn chưa có cẩn thận xem xét qua, các người ở chỗ này chờ, tôi đi xung quanh một chút!" Không cho người ta có cơ hội đáp lời, xoay người đi về phía chân núi.
"À?" Hàn Dục sửng sốt, muốn nói cái gì, nhưng thấy đại ca đưa tay ý bảo câm miệng, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu, cứ như vậy nhìn người đàn ông, hai tay chắp sau lưng, từng bước, từng bước đi ra khỏi tầm mắt.
"Đừng nói là anh ấy, tôi cũng không muốn vào, đình nghỉ mát là chúng ta xây, nhưng đã nhiều năm rồi, những người tới giao dịch đã đem nơi này biến thành hình dáng gì? Gõ, trên tường còn có cứt mũi, chậc, chậc, chậc!" Bạch Diệp Thành chán ghét lắc đầu, quá không biết quý trọng rồi.
Hàn Dục cảm giác không yên lòng: "Tôi phải đi theo. . . . . ."
"Đi cái gì mà đi? Phía trên đều là người của chúng ta, tại sao phải sợ anh ấy đi lạc hay sao? Cậu cứ thoải mái đi, đến đây, Hàn Dục, tôi nói với cậu một chút chuyện đứng đắn, phụ nữ a, thật ra phải làm qua mới biết tuyệt vời thế nào. . . . . ."
Khóe miệng Hàn Dục co quắp, một tai nghe, một tai ra, trước sau vẫn nhìn về phía Lạc Viêm Hành biến mất, tại sao trong lòng có cảm giác lo lắng vậy? Nhất định là đêm qua ngủ không ngon.
"Trời, là Nhị gia!"
"Nhị gia!"
Người đàn ông trông coi ở đảo vừa nhìn thấy mặt, vội vàng khom lưng chào.
Lạc Viêm Hành vẫn chấp đôi tay sau lưng, bộ dạng như ông già trên dưới một trăm tuổi, khí thế Quân Vương, giơ tay lên nói: "Tôi đi ra ngoài đi một chút, các người đợi là được, không có việc gì, ra ngoài vận động một chút!"
"Chuyện này. . . . . . Không ổn đâu?" Người đàn ông run rẩy cau mày, trên đảo bụi cây quá nhiều, ra khỏi nơi này, đoàn người sợ rằng khó có thể chăm sóc chu toàn, nhưng người trước mắt đã biến mất, quên đi, cái đảo này lại lớn như vậy, các cửa vào cũng không thấy có thuyền bè đến gần, sài lang hổ báo, đừng nói không có, ngay cả có, cũng không phải đối thủ của người này.
Đi tới bên Nham Thạch nhô cao, nghe sóng biển đập vào dữ dội, cùng mùi cá tanh tưởi, vô cùng ưu nhã, một tay chống vào tảng đá, hai mạnh mẽ lướt lên, ổn thỏa ngồi trên tảng đá, đối mặt với biển rộng, trong con ngươi xanh lục lại thoáng qua bất đắc dĩ, chậm rãi nhắm mắt lại, nghe được vô số chim núi xẹt qua phía chân trời, phát ra tiếng kêu thê lương, bàn tay vô thức đưa lên, thật giống như muốn chạm tới loài chim đang bay trên đỉnh đầu.
Trong một căn phòng bí mật, Khâu Hạo Vũ đứng ngay giữa một hàng 15 chiếc máy vi tính, tất cả màn ảnh hiển thị hình ảnh của Lạc Viêm Hành, bên bờ biển mênh mông bát ngát, thấy một cánh tay đưa lên chặn ngang tầm mắt trước biển, cười nói: "Anh Hành, chim ưng bay trên cao, không chạm tới được!" Dứt lời mới phát hiện mình làm điều thừa, đại ca há lại không biết? Nghĩ đến cái gì, hướng về phía ống nói nói: "Anh ngồi trước một lúc, chút nữa tôi sẽ tới!" Để xuống tai nghe đội trên đầu, đứng dậy đi nhanh về phía phòng toilet.
Lạc Viêm Hành nhíu mày nhìn chim ưng lướt qua, bóng dáng đơn độc, giống như thế ngoại cao nhân, không tranh quyền thế, nào có ai biết, một người bình thường như vậy, không mở miệng, trong đầu đến cùng ẩn chứa bao nhiêu khủng bố? Ép ông nội tự tử trong ngục, tự tay kết thúc tánh mạng của cha, anh trai, chị gái bị chôn sống, mẹ kế bị lăng nhục đủ kiểu còn khát vọng cầu sinh, thế nhưng anhlại không cho bà ta cơ hội này.
‘Con trai, con có thể gϊếŧ cha, nhưng cha khuyên con không cần làm như vậy, bởi vì cả đời con sẽ trải qua không biết thế nào là vui vẻ, xem như tương lai con sẽ kết hôn, con của con hỏi ông nội của nó, con nói thế nào? Con tự tay gϊếŧ ông nội của nó sao? Nghe cha, để súng xuống, con muốn cái gì, cha cũng có thể cho con! ’
"Hừ!" Một tiếng cười nhạo từ trong môi kéo ra, vui vẻ, từ trước đến giờ anh chẳng thèm ngó tới, người đời đều nói Lạc Viêm Hành anh tột cùng tàn bạo, không trái tim, không tình cảm, động vật máu lạnh, không người nào dám đến gần, ngay cả, đối xử với kẻ địch, cũng không nuông chiều, người phản bội tôi, không nơi chôn thân, dù sao tiếng xấu đồn xa, cần gì quan tâm nhiều thêm vài nét bút tội ác?
"Chị Thất. . . . . . Ôi trời. . . . . ." Bàn Tử bởi vì chạy trốn quá nhanh, trực tiếp từ đỉnh núi lăn đến dưới chân Trình Thất, không đợi người đến đỡ, liền lốp ngốp bò dậy, hưng phấn nói: "Chuyến này chúng ta tới đúng rồi, tôi nhìn thấy Lạc Viêm Hành ở trên tảng đá phía trước!" Đầu ngón tay run rẩy chỉ vào một phương hướng vui mừng kêu lên.
"Cái gì?"
Trình Thất ‘vụt’ một cái đứng lên, đang thương lượng làm sao để lừa dối vượt qua kiểm tra, đi vào bắt người, đây cũng quá đúng dịp đi?
"Hơn nữa bên cạnh không có bất kỳ ai, thật, tôi nhìn thấy vô cùng chính xác, mang giày tây, áo sơ mi và quần đều là tây trang!" Bàn Tử vỗ vỗ trái tim, không phải bị mệt, mà là kí©h thí©ɧ.
"Chuyện này. . . . . . Đại tỷ, chẳng lẽ có bẫy chứ?" Ma Tử không quá tin tưởng chuyện thuận lợi như vậy, Lạc Viêm Hành không có việc gì một mình chạy đến bờ biển làm gì? Bên cạnh không có bất kỳ ai, có câu nói càng an toàn lại càng nguy hiểm.
Dường như Trình Thất cũng nghĩ tới điểm này, phấn chấn thì phấn chấn, an nguy của đoàn người mới là quan trọng nhất, suy nghĩ liên tục, vẫn quyết định buông tay thử một lần: "Như vậy, nếu đang ở bờ biển, tôi đoán rằng người giao dịch còn chưa tới, ra ngoài giải sầu, trên đảo tôi cũng xem như quen thuộc, nếu thật sự anhmột mình, như vậy những người khác cũng không cách nào trong nháy mắt theo dõi bên này, chúng ta đi bằng đường thủy qua, Bàn Tử cậu núp sau Nham Thạch, lặng lẽ tiến đến phía sau hắn, hai mặt giáp công, cho dù có đề phòng, cũng không phòng được chúng ta bố trí tinh vi như vậy, kéo người vào trong nước, quay trở về nơi này, theo con đường Lộ Băng chỉ định rút lui!"
Lạc Viêm Hành, rốt cuộc chúng ta phải gặp mặt rồi, tên cháu trai anh, làm hại tôi thê thảm, không quên dự tính chuyện xấu nhất: "Salsa, chỗ của em còn 20 phát đạn, nhớ kỹ, một khi có người đến gần, trước hết giải quyết cho chị, biết không?"
Salsa thấy đoàn người vui vẻ như vậy, cũng đi theo cười gật đầu: "Chị yên tâm, em tuyệt đối sẽ bảo vệ các người!"
Thật giống như mọi người đều sinh ra ở biển, bơi giỏi, nhảy vào trong biển, ra sức di chuyển đến đích, Bàn Tử thật thà lấy ra thuốc mê, kỹ năng bơi của anh ta không tồi, tại sao anh ta phải làm chuyện này? Thôi đi, đại tỷ giao như vậy, nhất định sẽ có đạo lý của cô, cầm bao bố chạy trở về đường cũ.
Mà người ở trung tâm đảo cũng không ý thức được nguy hiểm phủ xuống, Bạch Diệp Thành vẫn còn liến thoắng không ngừng: "Biết phụ nữ thích tư thế cơ thể nào nhất không? Họ thích đàn ông khỏe mạnh, thích ôm cô ấy chống đỡ trên tường làm. . . . . ." Lời nói đến một nửa, ngây ngốc nhìn nơi xa kéo đến sương mù dầy đặc: "Tôi nghĩ, ngày chết của tôi sắp tới rồi!"
"Hả?" Hàn Dục tiện thể nhìn lại, cắn răng nói: "Không phải anh nói đã điều tra rồi sao?"
"Tôi đã điều tra a, nhưng tin tức khí tượng cũng không nhất định chính xác nha, nhanh lên, đón đại ca trở lại!" Chột dạ lấp liếʍ cho qua, như vậy, cũng không xác định là sẽ có kẻ địch xâm nhập hay không, lấy điện thoại di động ra nói: "Anh Hành, anh đang ở đâu?"
Lạc Viêm Hành lười biếng nhíu mày: "Người tới chưa?"
‘Còn chưa tới, nhưng có sương mù, anh ở đâu? Chúng tôi đi đón anh! ’
"Không cần!" Không nhịn được cắt đứt, hóng mát một chút mà thôi, thật coi anh là đứa trẻ ba tuổi sao? Vừa muốn thuận thế nằm xuống thiêm thϊếp chốc lát, lỗ tai bén nhạy vểnh lên, con ngươi liếc xéo phía bên trái, giống như đang nhìn xem vật thể gì đang đến gần.
Trình Thất thoát ra khỏi mặt nước, không nhìn thấy rõ khuôn mặt người đàn ông, nhưng hình dáng ăn mặc giống như lão Lục, huống chi đều là người đồng đạo, người đàn ông này lộ ra khí thế bén nhọn, tuyệt không phải vật trong ao, thái độ này duy ngã độc tôn vừa nhìn chính là lãnh đạo có cấp bậc, hừ, rõ ràng chú ý tới có người đến gần, vẫn bình tĩnh như thế, cô thật muốn xem sau khi trở về còn thong dong thế nào.
Lạc Viêm Hành đã xác định người tới là đồng đạo, nhưng không kinh hoảng chút nào, ngược lại dò hỏi: "Đã đến rồi, sao không xuất hiện? Núp ở trong nước, cũng không sợ ướt quần áo sao!" Bàn tay cũng không tiếng động đưa vào trong ngực, chẳng qua đối phương là mấy tên tiểu tặc, không cần làm to chuyện.
Nghe vậy, đã sắp đến gần tảng đá, Bàn Tử thiếu chút nữa ngã nhào, bị phát hiện rồi? Hoảng sợ nhìn về phía Trình Thất trong nước.
Trình Thất tuyệt đối không ngờ người đàn ông này biết rõ gặp nguy hiểm phủ xuống, còn không thông báo cho người khác, càng thêm kỳ quái, anh ta có ý tứ gì? Là cảnh cáo cô cút nhanh, từ đó xóa bỏ sao? Đáng ghét, ngược lại anh ta đủ tự tin, ánh mắt nhìn về phía Bàn Tử ra hiệu tiếp tục, sau đó vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của Salsa: "Nếu anh ta muốn cầm điện thoại hoặc là những vật khác, liền đánh tay anh ta!"
Nơi này tiếng sóng quá lớn, cũng phải chờ sương mù nổi lên, mặc cho anh ta gào thét thế nào, những tên đồng bọn cũng không đuổi theo được.
Quả nhiên, lúc Bàn Tử vừa muốn leo lên tảng đá, Lạc Viêm Hành liền âm ngoan móc ra khẩu súng, còn chưa mở chốt, mu bàn tay truyền đến cơn đau nhói, thế mới biết đυ.ng phải cao thủ, đau đớn như kim châm muối xát nhưng chỉ nhướng mày, đạn xuyên thấu lòng bàn tay, lại có thể chịu đựng đau nhức, lập tức đổi lấy tay trái móc điện thoại di động ra.
Dưới tình thế cấp bách, Bàn Tử cầm thuốc mê muốn ném về phía mặt người đàn ông, ai ngờ đối phương lại thật nhanh chân đạp tới một cước, nửa bao thuốc bột rắc vào khuôn mặt của mình, sợ hết hồn hết vía trước khi hôn mê, liều mạng nhào tới, vẫn không tới gần được người, nhưng thật may mắn chính là, vừa đúng lúc gió thổi về phía người đàn ông.
Trình Thất đã sớm nhảy ra khỏi mặt nước, đánh cược tính mạng xông lên.
Mặc dù hít vào không ít bột thơm nứt mũi, nhưng Lạc Viêm Hành không phải là người bình thường, cắn răng lui về phía sau một bước, trong mắt xuất hiện cuồng nộ, Salsa lanh tay lẹ mắt, nhắm ngay gót chân người đàn ông bắn ra một phát súng.
Người, trước sau vẫn là người, phản ứng tự nhiên lộn mèo sang một bên tránh thoát làn đạn tàn phá, nhưng trời không chìu ý người, bước chân quá lớn, trực tiếp rớt xuống dưới biển, Ma Tử và Lộ Băng nhanh chóng mở bao bố, người đàn ông cứ như vậy từ trên không rơi vào trong bao.
Hai người bằng tốc độ nhanh nhất buộc chặt dây thừng: "Má ơi, đây cũng quá dễ dàng, Chị Thất, đại công cáo thành, mau rút lui!"
Trình Thất cũng chưa đánh nhau với người đàn ông một trận thật thống khoái, cái này kết thúc? . Thật mất hứng, nhìn người đàn ông bản lĩnh không tệ, kể từ sau khi cùng sư phụ học võ, còn chưa có gặp qua đối thủ, hiếm hoi mới đυ.ng phải, lại. . . . . . Thật muốn thả người ra ngoài tiếp tục đánh một trận, quên đi, mục đích hôm nay không phải đánh nhau, là bắt người, thấy sương mù lớn đến gần, đưa tay không thấy được năm ngón, phất tay nói: "Đi nhanh một chút!"
Trong nước, Lạc Viêm Hành không dám tin híp mắt, phỏng đoán người tới là ai, thân pháp khác hẳn với người thường, trả thù? Vì sao không trực tiếp đem anh đập chết? Khổ công tốn sức bắt đi? Ai nói không ai dám đến gần? Đây không phải là có kẻ gan to bằng trời sao? Đáng chết, không phải nói tìm tới đảo rồi sao? Vừa muốn dùng chủy thủ đâm rách bao bố, ý thức liền rơi vào tối tăm, Bạch Diệp Thành, cậu chờ đó cho tôi.
"Ôi trời ơi!!, Bàn Tử quá nặng!"
Năm người phụ trách mang Bàn Tử ngất xỉu chạy như điên, cuối cùng là gặp kinh hãi nhưng không nguy hiểm.
Hay