Chương 11: Lột sạch ném ra
"Ông trời không phụ nổi khổ tâm của người, rốt cuộc đã lên rồi !" Trình Thất nhếch môi vỗ vỗ khuôn mặt người đàn ông, tốt bụng hỏi "Anh thích tiết tấu nhanh một chút hay chậm một chút? Hay là anh thích kí©h thí©ɧ một chút hay nhẹ nhàng một chút? Hay là muốn dùng công cụ trợ hứng?"
Người phụ nữ nói như chuyện hiển nhiên, nhưng người đàn ông nghe cảm thấy hành vi kia quá phóng đãng, mặt Lạc Viêm Hành càng thêm đỏ tới mang tai, chán ghét, nghiêng đầu nhỏ giọng nói: "Vô sỉ!"
"Ai nói? Hàm răng của tôi rất tốt!" Một cô gái nào đó đối đáp trôi chảy, khóe mắt cười nở hoa, người đàn ông càng tức giận, cô càng vui vẻ, cúi thấp thân thể tiếp tục trêu chọc: "Anh thích bị chơi hay chơi người?"
Lời nói thô tục hạ lưu như thế, thật khiến người đàn ông trố mắt, lông mày của anh vặn thành một đường, im re, rõ ràng tức giận.
Thật đúng là kẻ địch khổ sở, chính là niềm vui thú lớn nhất của mình, Trình Thất chưa bao giờ nhiệt tình lai láng như vậy, rất có cảm giác thành tựu: "Anh đã thích bị động, vậy đóa hoa cúc phía sau anh, tôi sẽ dịu dàng đối đãi một chút, chờ nha, tôi đi lấy công cụ!" Vừa muốn đứng dậy. . . . . .
Rốt cuộc, Lạc Viêm Hành không kềm chế được, liều mạng giãy dụa, gầm thét: "Cô kia, cô, cô sẽ phải hối hận!" Cũng bị sợ đến xanh cả mặt, giống như làm như vậy, đối với anh mà nói tuyệt đối không thể chịu nổi lăng nhục, nghiến răng, trong lòng tranh đấu một lúc lâu, không thể không cúi đầu, giọng điệu mềm nhũn, lúng túng nói: "Cô thích như thế nào thì làm như thế ấy!"
Trình Thất thầm cười lạnh một tiếng, cũng không tin không trị được anh, cái này không phải là rốt cuộc cũng chịu đi vào khuôn khổ sao: "Tôi là một người hiểu chuyện, chỉ cần anh ngoan ngoãn nghe lời, nhất định không làm khó anh!"
Người đàn ông không thể làm gì, hít sâu: "Biết!"
Ở bên này, Khâu Hạo Vũ, nghe rợn cả tóc gáy, đại ca đυ.ng phải dạng biếи ŧɦái gì? Chưa từng chịu sỉ nhục đến mức này? Há là một chữ thảm có thể nói hết? Trong máy bộ đàm truyền đến tiếng cởϊ qυầи áo sột sột soạt soạt, mà bên kia Hàn Dục vẫn chưa truyền đến tin tức, xem ra đại ca khó giữ được trinh tiết không thể nghi ngờ nữa rồi, mà chút nữa bọn họ trừng phạt cũng đã giải quyết xong.
Trình Thất dùng tốc độ nhanh nhất đem lấy quần áo của chính mình cởi hết, sau đó bò lên giường, lấy ra một sợi dây đỏ trên tủ ở đầu giường giải thích: "Nghe nói xử nam sẽ không cách nào làm cho phụ nữ tận hứng, cho nên chỉ có thể tạm thời ủy khuất anh!"
Một lần nữa, kéo tới đau đớn như kim châm muối xát khiến cho người đàn ông nào đó khổ sở nhắm mắt, bây giờ thật giống như phát tiết hay không phát tiết, đã không có chút nào quan trọng, quan trọng là có thể mau sớm kết thúc giày vò, mau sớm thỏa mãn thú tính của người phụ nữ, trong con mắt xanh thâm thúy dưới miếng vải đen, tất cả đều là âm trầm khiến người ta sợ hãi, ẩn núp một chút không chịu thỏa hiệp.
Rõ ràng là nam nữ mây mưa vui thích, ở chỗ này lại hoàn toàn ngược lại, người phụ nữ không cố kỵ chút nào cảm thụ của người đàn ông, muốn làm gì thì làm, chỉ là mấy phen nếm thử, đều không thể giao hợp bình thường, thấy sắc mặt của người đàn ông khổ sở không chịu nổi, không những không thương hại, ngược lại trong lòng càng thêm kí©h thí©ɧ, bừa bãi tàn sát, hưng phấn cắn răng, mạnh mẽ hợp hai người làm một.
"Shit!" Lạc Viêm Hành không thể nhịn được nữa, nâng cái ót thầm mắng, đau đến đôi môi không ngừng rung động, tiếng nói rời rạc, vì vô cùng dùng sức, vết thương trong lòng bàn tay bị triệt để xé rách, máu tươi cuồn cuộn thoát ra không dứt, thấm ướt mảng lớn gối mềm, nhìn thấy mà đau lòng.
Trình Thất cũng hít một ngụm khí lạnh, không kêu đau, thở hổn hển, không dám làm ra cử động nào, tự nhận là không sợ hãi bất kỳ đau đớn, lại xem thường lớp màng kia, thật giống như một chỗ yếu nhất trong cơ thể bị dao găm cứng rắn mở ra, nghĩ tới tất cả phụ nữ đều phải đi qua, cũng không cảm thấy ủy khuất, người khác có thể chịu đựng, tại sao cô không thể?
Nhưng dường như so với tưởng tượng còn đau đớn vạn lần, là vì tinh dầu sao? Đáng ghét, lại tự mình chuốc lấy khổ sở.
Dường như Lạc Viêm Hành cảm giác thịt mình bị xé nứt, chắc chắn có nhiều chỗ rách da, vừa muốn cọ vào chiếc bông tai gầm thét rung trời thì phát hiện dường như người phụ nữ trên người đang phát run, khổ sở không phải chỉ một mình anh, vì vậy tức giận cũng tan đi không ít, hả hê nhíu mày nói: "Biết cái này gọi là cái gì không? Làm chuyện ác thì có ác báo!"
‘Chát! ’
"Ưmh!"
Đã dùng hết toàn lực đánh cho người đàn ông một cái tát nghiêng cả mặt, vết máu lần nữa theo khóe miệng lăn xuống, đầu lưỡi đỏ tươi không thèm để ý, liếʍ đi, giận quá hóa cười: "Thẹn quá thành giận?"
Trình Thất rất là ghét gương mặt của người đàn ông có chút hả hê, đáng ghét, rõ ràng cũng bị đau đến toàn thân run lên, vậy mà còn có ý muốn nói móc cô, phát hiện không phải khó khăn để tiếp nhận như vậy, sau khi tìm thấy cảm giác có thể cử động, cực kỳ thô lỗ, thương hương tiếc ngọc cái gì đó, không thích hợp với cô, dù sao cô cũng cảm nhận được đỉnh điểm vui sướиɠ, nhưng người đàn ông không giống như vậy, từ đầu chí cuối cũng cau mày, cắn chặc răng chịu đựng, đây chính là phản ứng cô muốn.
Sau ba giờ, đôi môi Lạc Viêm Hành đã tím bầm, cũng nếm thử được sung sướиɠ, nhưng lại không được phát tiết, cộng thêm vừa là lần đầu tiên, càng thêm muốn chết, nhưng bản tính quật cường không cho phép anh cúi đầu xin tha, cho dù sẽ bị lửa dục thiêu đốt chết, nhất quyết cũng không nói một câu lời dịu dàng.
Trình Thất cũng không ngờ khổ sở đi qua, lại vui vẻ như vậy, đem người đàn ông làm thành một con búp bê thổi khí, tùy ý vuốt ve, về phần đàn ông quá lâu không phát tiết sẽ tạo thành hậu quả gì, cô cũng không thèm để ý, dĩ nhiên, cũng không phải là quá hiểu, dù sao chính cô sảng khoái là được, suốt cả đêm, sau khi người đàn ông ngất xỉu, vẫn còn điên cuồng khống chế, đến khi sức cùng lực kiệt mới rút người ra.
Mặc quần áo chỉnh tề, cuối cùng nhìn người đàn ông đang thoi thóp trên giường một chút, thấy hai cánh tay đầm đìa máu tươi, ngực xanh xanh tím tím, bụng bị xích sắt cọ làm cho tróc một lớp da, nửa người trên có thể nói là thương tích đầy mình, vẫn còn mê người như vậy? . Từ trước đến giờ chỉ thích loại vua trong vua, loại chó săn này không đáng nói, nhất định là bị vẻ ngoài mê mẩn tâm trí, không tiếp tục nhìn nữa, kéo cửa ra, hướng về phía ánh nắng ban mai thư giãn gân cốt, hôm nay thời tiết tốt, tâm tình chưa bao giờ tốt như vậy.
"Chị Thất, chị. . . . . . Có khỏe không?" Ma Tử to gan đi tới, liếc mắt nhìn một cái vào bên trong phòng đối diện, lập tức che miệng lại, không phải đâu? Chị Thất lợi hại như vậy? Đem một đấng mày râu sống sờ sờ chơi đùa chết rồi hả ?
"Chết?" Lộ Băng và Đông Phương Minh cũng lại gần, vừa nhìn thấy hình dạng người đàn ông trên giường, không thể không sinh lòng sợ hãi, Chị Thất quá độc ác, nhìn dáng dấp Lạc Viêm Hành này, cả đêm cũng chưa từng được phát tiết, đến giờ còn buộc sợi dây đỏ, đôi môi đen xì, cộng thêm ống kim nơi chân giường, thuốc kí©ɧ ɖụ© cũng dùng hết, như vậy không chết cũng khó.
Trình Thất lắc đầu một cái: "Còn chưa!" Xem như anh ta mạng lớn, năm năm uất ức đã sớm tiêu trừ, chuyện Phi Vân Bang nghèo túng cũng không liên quan đến anh ta, ban đầu chỉ đưa cô vào tù, cuốn đi tiền tài chính là Mạc Trung Hiền, cô đã từng tin tưởng anh ta, giao do anh ta trông coi, quản lý toàn bộ tài sản, lại dám bỏ đá xuống giếng, bước kế tiếp nên làm thế nào lấy lại những thứ thuộc về cô rồi.
"A, vậy xử trí thế nào?" Lộ Băng rút ra một điếu thuốc châm cho Trình Thất: "Trực tiếp gϊếŧ?" Dù nói thế nào cũng đã từng da thịt thân thiết, tuyệt đối sẽ không đem róc xương lóc thịt chứ?
Một cô gái nào đó nhận lấy điếu thuốc, sải bước xuống bậc thang đi tới trước ghế quý phi ngồi xuống, bắt chéo chân, rất hưởng thụ nhả khói thuốc, biết bọn thủ hạ vẫn chờ trả lời, liếc phòng ngủ một cái, gϊếŧ. . . . . . Ngược lại có chút không nhẫn tâm rồi, thứ nhất, lúc này người đàn ông sức trói gà không chặt, hơn nữa đêm qua dạy dỗ cũng đủ rồi, rất thảm, gần như không chút lương tâm, cô khẳng khái nói: "Bộ dáng cũng không tệ lắm, gϊếŧ chẳng phải là đáng tiếc? Thôi, tôi không phải là hạng người lấy mạnh hϊếp yếu, lột sạch ném ra!" Đột nhiên phát hiện, mình càng ngày càng thiện lương.
Mới vừa mặc xong quần áo cho người đàn ông, Lộ Băng dừng lại, nhìn Lạc Viêm bị làm rất thê thảm, quả thật có chút không nhịn được, đại tỷ làm như vậy, đối với một người đàn ông mà nói, có thể so với róc xương lóc thịt còn thực tế hơn, thôi, thỉnh thoảng làm chút việc thiện, tích một chút đức chừa đường lui sau này, lại cởϊ qυầи áo ra, cởi dây xích, giao do Bàn Tử khiêng ra.
"Đại tỷ, ném nơi nào?"
Bàn Tử không cần tốn nhiều sức, khiêng chăn bông bọc người đàn ông, hỏi.
"Càng xa càng tốt, tùy tiện đâu có!" Trình Thất không nhịn được vứt tàn thuốc xuống, đứng dậy trở vô nhà: "Nơi này không thể ở lâu, chuẩn bị một chút, bỏ chạy!" Một ngày mới bắt đầu, quyết định đi thăm hỏi Nhị gia, người mà từ nhỏ đã ngưỡng mộ.
Bàn Tử hiểu gật đầu một cái, bước lên xe Minibus, đạp cần ga phóng ra hướng ngoại ô, lúc đến một bãi sậy, đem người đàn ông ném bên cạnh sông nước, lại cảm thấy làm như vậy quá cực kỳ tàn ác, nghe nói xung quanh có cá sấu xuất hiện, nhìn nửa cái đầu của Lạc Viêm Hành cũng chôn ở trong nước, ngây ngốc gãi gãi cái ót, tiến lên cầm lấy chăn bông ôm người đàn ông bỏ vào ven đường, quấn vào trong chăn: "Anh tự cầu nhiều phúc đi, cũng đừng oán hận chúng tôi, nếu muốn trách thì trách trong mắt anh quá không có người, anh nói bản thân mình từ nhỏ cơm áo không lo, muốn cái gì có cái đó, tại sao phải tranh đoạt với những cô nhi cơ khổ chúng tôi? Tôi chưa bao giờ thấy Chị Thất tức giận như vậy, trước kia chúng tôi tổn thất nhiều người, mới có chút thành tựu, mới không bị người chà đạp, nhưng anh lại đạp đổ giang sơn mà chúng tôi dùng máu tươi đánh đổi, trước kia, nếu không phải là Chị Thất, những người như chúng tôi sớm đã bị chém chết!"
Trong căn phòng bí mật, Khâu Hạo Vũ cố gắng lắng nghe: "Có nước, có Cỏ Lau, tuyệt đối là Cỏ Lau, mà lại còn không ít, mới vừa nghe được có xe chạy qua, tốc độ cực nhanh, chắc là đường nhựa . . . . . ."
"Phái máy bay trực thăng, lập tức lục soát toàn thành phố!" Bạch Diệp Thành ném tai nghe xuống, lao ra khỏi căn phòng bí mật thật nhanh, đến cửa lại lộn trở lại, nhìn máy vi tính khắp phòng, hỏi nghi ngờ trong lòng: "Hạo Vũ, tôi không biết anh và đại ca còn có thứ này, chuyện này rốt cuộc là thế nào?" Chỉ chỉ máy vi tính trong phòng, tại sao trên người đại ca có chứa máy theo dõi?
Khâu Hạo Vũ không chút kinh hoảng, lạnh lùng nói: "Anh thật sự cho rằng sau lưng đại ca có mắt? Sau này bớt ở sau lưng của anh ấy làm chuyện mờ ám, anh ấy biết rất rõ!"
Giải thích xem như hợp lý, nhưng cảm giác không có đơn giản như vậy, Bạch Diệp Thành cũng nghĩ không ra vì sao, không trách được, mỗi lần đại ca thấy khách hàng quan trọng thì cũng thích đội cái mũ, thì ra có chỗ ảo diệu, nhưng hôm qua không phải đại ca không đội mũ sao? Tại sao Hạo Vũ còn phải theo dõi? Mắt kính kia chỉ có thể nhìn ngay phía trước.
"Không cần đoán mò rồi, chỉ cần nhớ kỹ, tôi là đôi mắt thứ hai của Anh Hành là đủ rồi, Diệp Thành!" Vẻ mặt đột nhiên nghiêm túc, có chứa cảnh cáo nhìn về phía người anh em: "Ở đây không có bất kỳ chuyện gì lạ, có một số thứ, biết được quá nhiều, đối với ai cũng không có chỗ tốt!"
Bạch Diệp Thành hơi mím môi, anh ta đối với đại ca trung thành có trời làm chứng, Hạo Vũ suy nghĩ nhiều rồi: "Ha ha, tôi chỉ tò mò mà thôi!"
"Tính tò mò có đôi khi bị mất mạng, còn không mau đi? Anh Hành gặp chuyện không may, chúng ta cũng phải gặp nạn theo, đừng cho rằng tôi không biết ở đảo Quan Nham xảy ra sương mù!" Trừng mắt liếc, lựa ra một bộ mắt kính màu vàng bắt đầu cài đặt từng máy theo dõi.
Bạch Diệp Thành không đi không được, quá kỳ quái rồi, thật sự nghĩ không ra.
Hay