- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Đại Ca Vượt Ngục
- Chương 36: Mười nhát dao, có ý kiến gì không?
Đại Ca Vượt Ngục
Chương 36: Mười nhát dao, có ý kiến gì không?
Tôi đã điều tra kỹ lưỡng về lai lịch của Kha Đại Lực. Hắn từng làm việc tại một quán karaoke khác, nhưng do nền kinh tế suy thoái, quán karaoke đó đã đóng cửa. Hắn thất nghiệp ở nhà hơn một tháng thì được Hồng Vệ Quân giới thiệu đến đây.
Kha Đại Lực là người trung thực, trung thành với cấp trên, thẳng thắn với cấp dưới. Gã có tiếng trong ngành, ai nhắc đến cũng đều giơ ngón tay cái. Đây là lý do mà Hồng Vệ Quân muốn dùng hắn, cũng là lý do mà tôi tin tưởng hắn và giao việc cho hắn.
Danh tiếng và uy tín của một người được tích lũy từng chút một trong cuộc sống thường ngày. Mọi người đều nhìn thấy những gì bạn làm, khi thời cơ đến sẽ có quý nhân phù trợ. Cứ làm việc thiện, dưng lo lắng về tương lai.
Người như Kha Đại Lực, cho dù không đến quán bar Lôi Hỏa, thì cũng lăn lộn không tệ ngoài xã hội.
Sau khi đuổi Kha Đại Lực đi, tôi đã gọi điện cho Hồng Vệ Quân, báo cho gã biết tôi bị người ta chém, lại còn bị tập kích ở cửa quán bar nhà mình.
Sau hơn nửa tiếng, Hồng Vệ Quân vội vàng chạy đến, còn mang theo hơn mười người đàn ông lực lưỡng, hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra?
Tôi cởϊ áσ cho gã xem vết thương ở lưng mình, nhưng thực ra không nhìn thấy gì cả, nó đã được
băng bó cẩn thận, hơn nữa băng rất dày, quấn đến mười mấy vòng băng gạc, tôi làm ra vẻ rất đau đớn như không thế đứng vững.
Hồng Vệ Quân lo lắng hỏi: “Cậu biết người kia là ai không, trước cửa quán bar có camera, chụp được biển số của chiếc xe đó không? Chắc chắn là người của Hồ Văn Hãn à?”
Tôi thở hổn hển: “Xe đã tháo biển, kính xe cũng có dán màng che, khồng thấy rõ người… Nhưng tồi đã biết đối phương là ai, không phải Hồ Vãn Hãn phái đến”.
Hồng Vệ Quân lập tức hỏi: “Là ai?”
Ngay khi câu nói vừa dứt, cánh cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Kha Đại Lực ném hai tên bảo vệ vào trong giống như xách gà con. Hai tên bảo vệ này đều bị đánh không nhẹ, mũi và mặt sưng húp, còn run rẩy khắp người, rõ ràng sắp bị hù chết.
Hồng Vệ Quân cau mày: “Chuyện gì xảy ra?”
Kha Đại Lực: “Hai tên này đều là từ quán karaoke Đường Quả việc qua đây, tôi đã hỏi rõ rồi, bọn họ phụ trách theo dõi hành động của giám đốc Lý…”
Chưa nói hết, Hồng Vệ Quân đã hiểu ra, lập tức lấy điện thoại ra gọi một cuộc.
“Ngụy Lượng, cút đến quán bar Lôi Hỏa ngay cho ông!”
Mười mấy phút sau, Ngụy Lượng đẩy cửa bước vào.
Sau khi anh ta nhận được điện thoại thì ý thức được đã xảy ra chuyện, bước vào thấy hai tên bảo vệ đang nằm bò trên mặt đất, đều bị đánh như chó, còn Hồng Vệ Quân thì mặt mày âm trầm liền biết chuyện này đã bị lộ, lúc đó cũng không biện minh, trực tiếp đi đến trước mặt Hồng Vệ Quân, quỳ xuống đất.
“Anh Quân, em sai rồi”. Ngụy Lượng cúi đầu.
“Con mẹ nó mày sai chỗ nào hả!”, Hồng Vệ Quân gầm lên, tát mạnh một cái.
Sức của Hồng Vệ Quân không phải dạng vừa, một cái tát đã khiến Ngụy Lượng ngã xuống đất, nhưng anh ta nhanh chóng đứng dậy, cũng không xoa mặt, vần cúi đầu ngoan ngoãn nói: “Anh em của mình, không nên nội chiến”.
“Mày cũng biết à! Tối đó tao đã nói rồi, chuyện này bỏ qua là được, có phải mày coi lời tao như gió thoảng qua tai không? Anh em của mình mà mày chơi chiêu bẩn kiểu này, còn đổ cho Hồ Vãn Hãn, tao có nên đánh mày không!”, Hồng Vệ Quân lại hung hăng tát một cái nữa.
Ngụy Lượng lại bị tát ngã xuống đất, nhưng anh ta nhanh chóng bò dậy, tiếp tục quỳ gối trước mặt Hồng Vệ Quân: “Nên đánh!”
“Chỉ cần nhận tội là được!”, Hồng Vệ Quân nắm lấy tóc của Ngụy Lượng, đập mạnh vào bàn làm việc bên cạnh.
“Bùm bùm bùm!”
Động tác của Hồng Vệ Quân thô bạo, đập đầu
Ngụy Lượng bảy tám cái liên tục, máu chảy xuống trán anh ta, mặt đất cũng là một mảng đỏ li ti, nhưng anh ta vần không nói lời nào, chỉ lặng lẽ chịu đựng.
Dường như Hồng Vệ Quân đã đánh mệt, sau khi buông tay, Ngụy Lượng cũng mềm nhũn ngã xuống, mấy cú đó thực sự đã vắt kiệt sức của anh ta.
Tôi lạnh lùng đứng bên cạnh nhìn, cũng không nói gì, càng không định cầu xin cho anh ta.
Tối nay, mặc dù tôi không bị thương nặng, nhưng đó là do tôi tự mình kiểm soát, nếu nhát dao kia đâm thật, ít nhất tôi cũng phải nằm viện một tháng!
Đối xử tốt với kẻ thù chính là tàn nhẫn với chính mình!
“Đi ra lăn lộn với nhau, tao tự nhủ với bản thân, nếu người khác chém tao một nhát, tao nhất định phải trả lại mười nhát! Sau đó, khi tao có thêm nhiều anh em, tiêu chuấn của tao lại được nới lỏng, bất cứ ai dám chém anh em tao một nhát, tao cũng sẽ trả lại mười nhát! Lý Hổ là anh em của tao, mày cũng là anh em của tao, nhưng mày chém nó cũng chính là chém tao!”, Hồng Vệ Quân giơ tay ra, người bên cạnh lập tức đưa cho gã một con dao chém rừng.
“Mười nhát, có ý kiến gì không?”, Hồng Vệ Quân lạnh lùng hỏi.
“… Không có!”, Ngụy Lượng nằm trên mặt đất, hơi có hơi không nói một câu.
“Tốt, kiên cường đó, vậy thì đứng lên cho tao!
Sau mười nhát, mày vẫn là anh em của tao, nhưng không được có lần sau, nếu không tao chắc chắn sẽ cắt đứt tay chân của mày!”, Hồng Vệ Quân hét lên một tiếng, giơ dao lên cao, chuẩn bị thi hành trừng phạt..
“Đừng!”. Ngay lúc này, cánh cửa phòng làm việc lại bị người khác đấy ra, hóa ra là Tăng Đồng Đồng chạy vào, nước mắt cô ta giàn giụa, không biết ở ngoài cửa nghe lén bao lâu, giờ nghe thấy Ngụy Lượng sắp phải chịu mười nhát dao, cuối cùng không chịu được nữa.
“Em… Sao lại đến đây?”, Ngụy Lượng nằm trên mặt đất, yếu ớt nói.
“Anh Quân gọi anh đến quán bar Lôi Hỏa, sao em có thể yên tâm (Tược!”, Tăng Đồng Đồng khóc lóc quỳ xuống trước mặt Ngụy Lượng.
“Đi… Chuyện này không liên quan den em…” Ngụy Lượng cố gắng nâng cánh tay lên, đẩy Tăng Đồng Đồng.
“Em không đi! Em không đi!”, Tăng Đồng Đồng khóc lóc, ngẩng đầu nhìn Hồng Vệ Quân: “Anh Quân, là do em xúi giục Ngụy Lượng làm vậy, vốn dĩ anh âỳ khồng muốn đối phó với Lý Hổ… Là lỗi của em, anh tha cho anh ấy đi!”
Tôi cũng không ngạc nhiên khi Tăng Đồng Đồng làm vậy, cô ta thực sự có thế làm ra chuyện này.
“Đừng… Đừng nói linh tinh… Anh Quân… Không liên quan đến cô ấy!”. Ngụy Lượng có chút cuống,
nhưng đầu óc choáng váng, nói cũng không trôi chảy.
“Anh Quân, thật sự do em xúi, muốn phạt thì phạt em đi! Anh âỳđã bị thương nặng như vậy, lại chịu thêm mười nhát dao thì sao sống nổi! Xem như nế tình anh ấy trước đây đã làm cho anh rất nhiều chuyện, tha cho anh âỳ lần này đi!”, Tăng Đồng Đồng khóc lóc, cũng quỳ xuống trước mặt Hồng Vệ Quân.
“Anh Quân… đừng…”. Ngụy Lượng cố gắng giơ cánh tay lên, nắm lấy ống quần của Hồng Vệ Quân.
Tôi đứng bên cạnh, không khỏi cười lạnh, tôi quá hiểu rõ Tăng Đồng Đồng. Cô ta có tình cảm với Ngụy Lượng là thật, không muốn Ngụy Lượng bị chém cũng là thật, nhưng cô ta cũng đang đoán suy nghĩ Hồng Vệ Quân, biết loại người như bọn họ từ trước đến nay coi thường những người động thủ với phụ nữ, nên mới cứng rắn xông lên.
Nhưng thủ đoạn này thực sự hiệu quả, dù Hồng Vệ Quân có là kẻ khốn nạn thì cũng không thế chém một người phụ nữ mười nhát, nhưng có Tăng Đồng Đồng che chở thì cũng không thể chém Ngụy Lượng, bèn tức giận nói: “Ngụy Lượng, nếu muốn chuyện này qua đi thì được, chia tay với con bồ chẳng ra cái ôn gì này đi, hơn nữa phải bảo đảm sau này không được liên hệ với cô ta nữa! Nếu tao lại phát hiện mày ở bên cạnh cô ta, tao sẽ đánh gãy chân mày!”
Đến đây, Hồng Vệ Quân còn cố ý nhìn tôi một cái, ý là như vậy được rồi chứ?
Gã biết tôi ghét không phải Ngụy Lượng, mà là Tăng Đồng Đồng.
Tôi không nói gì, tỏ vẻ đồng ý, bởi vì còn chẳng thèm liếc nhìn Tăng Đồng Đồng. Có cô ta ở đây, tồi và Ngụy Lượng sẽ phải đấu nhau không ngừng.
Tôi còn phải điều tra vụ án của Lưu Phúc Sinh, còn muốn tự mình vươn lên, đâu có thời gian để so đo với đối phương?
Hồng Vệ Quân đã nói rõ ràng như vậy rồi, Ngụy Lượng vẫn không chịu buông tay, cầu xin: “Anh Quân, cho em thêm một cơ hội, em nhất định sẽ dạy dỗ cô ấy tốt…”
Nghe thấy vậy, Hồng Vệ Quân hoàn toàn mất kiên nhẫn, trực tiếp cầm dao lên định chém vào người Ngụy Lượng!
“Đừng chém! Đừng chém!”, Tăng Đồng Đồng dùng cơ thể mình che chắn, khóc lóc: “Anh Quân, em chia tay với anh ấy, em hứa với anh, em sẽ không gặp anh ấy nữa, nếu để anh ấy chạm vào em một lần nữa, em sẽ tự mình đánh gãy chân!”
Hồng Vệ Quân suy nghĩ một lúc, gật đầu: “Vậy cũng được..”.
“Không… Khống…”. Nguy Lượng vẫn muốn vươn tay nắm lấy cánh tay của Tăng Đồng Đồng.
“Anh đừng có kéo tôi!”, Tăng Đồng Đồng mạnh mẽ gạt tay Ngụy Lượng ra, quay đầu hét lớn: “Tôi căn bản không thích anh! Tồi chỉ là thấy anh có tiền mới theo anh! Anh là đồ ngu ngốc, tôi đã lên giường với mấy người anh em của anh!”
Không biết tự lúc nào, nước mắt đã tràn đầy mặt
cô ta.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Đại Ca Vượt Ngục
- Chương 36: Mười nhát dao, có ý kiến gì không?