Việc không thi được vào trường đại học cô mơ ước chính là nỗi tiếc nuối lớn nhất trong lòng cô.
“An An! Ăn trái cây nào.”
Nghe thấy tiếng gọi, Tôn Khả An ngoảnh đầu lại thì thấy ba cô đang khập khiễng đi tới, trong tay ông bưng một dĩa trái cây vừa mới gọt xong.
Tôn Khả An nhận lấy trái cây, cô nhìn cổ chân ông hỏi khẽ: “Ba, chân ba còn đau không ạ?”
Ba cô cười hiền hòa: “Đỡ nhiều lắm rồi, không còn đau nữa.”
Tôn Khả An nhìn ba mình, ông già hơn rất nhiều so với trong trí nhớ của ông. Tóc ông điểm vài sợi bạc, người chẳng còn mạnh khỏe như trước nữa.
Kiếp trước cô cứ mãi nhốt mình vào thế giới của bản thân không chăm sóc tốt cho ba mẹ mình, cho đến khi họ lần lượt rời bỏ cô hết rồi cô mới dần cảm thấy hối hận.
Nhiệt độ bên ngoài hơi lạnh, Liễu Tinh lo Tôn Khả An cảm lạnh, đợi cô ăn trái cây xong bèn gọi cô vào nhà.
Lúc Tôn Khả An định về phòng đi ngủ thì bất ngờ chú ý tới tay của mẹ cô. Mấy hôm nay vì kiếm tiền mà bà làm toàn những công việc nặng nhọc khiến bàn tay nổi lên mụn nước.
“Mẹ, tay của mẹ……” Mắt cô cay xè nhìn về phía mẹ mình.
Trên mặt bà xuất hiện nhiều nếp nhăn hơn trông tiều tụy đi hẳn.
“Mẹ không sao, mẹ nào có bị gì đâu chứ.” Liễu Thanh giấu tay mình ra sau lưng rồi mới cười nói: “Mau đi tắm gội rửa mặt rồi ngủ đi, đừng thức khuya nữa biết không?”
Tôn Khả An biết tính mẹ mình rất mạnh mẽ, cho dù chịu cực chịu khổ cách mấy cũng không bao giờ than thở với con cái nửa lời.
“Con biết rồi, mẹ, mẹ cũng nghỉ ngơi sớm nhé.”
Tôn Khả An tắm xong đi ra về phòng của mình, cô vừa lau tóc vừa nhìn ra ngoài cửa sổ. Từ góc độ này cô có thể nhìn thấy đốm lửa lập lòe bên ngoài.
Ba cô đang hút thuốc ở cửa, dưới chân ông chất đầy mẩu thuốc lá.
Thật ra cô hiểu rõ ba cô chẳng hề lạc quan như biểu hiện ở bên ngoài.
Điều kiện gia đình hiện tại không khá giả, vì để chữa bệnh cho ông và cô nên đã nợ người ta rất nhiều tiền.
Ông với mẹ cô có lẽ vì không muốn cô cảm thấy áp lực, cảm thấy khó chịu nên tự mình lặng lẽ gánh vác hết mọi áp lực trên vai.
Tối đó Tôn Khả An ngủ không được, cô nghĩ rất nhiều cách để kiếm tiền.
Kiếp trước cô chẳng có hứng thú gì với vé số nên không biết mua vé số nào để trúng giải đặc biệt. Sức khỏe cô hiện chưa khỏi hẳn chẳng thể nào ra ngoài dạy múa làm thêm kiếm tiền được. Nghĩ rất nhiều cách nhưng đều bị bản thân lần lượt bác bỏ hết.
Cuối cùng Tôn Khả An nghĩ được một cách thực tế nhất, cô có thể viết văn đăng mạng. Mấy năm nay văn học mạng phát triển rất nhanh, là thời gian dễ bán được bản quyền nhất.
Đời trước cô thích viết vài truyện đồng nhân đăng lên mạng xã hội, khi ấy còn gặt hái được vài độc giả đáng yêu.
Có điều giờ viết văn không chỉ đơn giản vì sở thích nữa, mạch suy nghĩ trong đầu cô càng lúc càng rõ ràng hơn, cô cầm điện thoại lên mở văn bản lên bắt đầu viết dàn ý.
Tối qua suy nghĩ quá lâu, Tôn Khả An không biết bản thân ngủ từ lúc nào. Buổi sáng cô thức dậy thì trời vừa sáng tỏ, cô dậy chuẩn bị đi chạy bộ.
Giờ cô rất béo, cô nhất định phải nghĩ cách nhanh chóng giảm béo xuống.