Chương 22

Mấy hôm nay Lý Nguyệt Nguyệt không tới kiếm chuyện nữa, giờ đã bước vào tháng bảy, chỉ còn hai tháng nữa là tới kỳ thi của Tôn Khả An.

Công việc buôn bán của Tôn Cường Quốc ngày càng thuận lợi, vì để Tôn Khả An tập trung học hành nên Liễu Thanh thôi việc bắt đầu đi bán cùng với Tôn Cường Quốc.

Mấy hôm nay hai vợ chồng tích được một số tiền trả được những khoản nợ còn thiếu. Gần đây bạn bè thân thích tới nhà đòi nợ ít đi nhiều rồi.

Buổi sáng Tôn Khả An tiếp tục kiên trì luyện tập chạy bộ, hiện cân nặng của cô đã giảm xuống còn khoảng 57 kg. Số cần nặng nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được đối với người bình thường, như nếu là người học múa thì hãy còn khá nặng.

Về tới nhà vừa tắm xong thì thấy điện thoại mình hiển thị một tin nhắn chưa đọc. Là Sở Hàm bạn thân đã lâu không gặp gửi tin nhắn cho cô.

“An An! Mình được nghỉ hè rồi, có thời gian ra ngoài chơi không!”

Nhìn tin nhắn trên màn hình, Tôn Khả An bỗng cảm thấy hoảng hốt, lâu lắm rồi cô chưa gặp Sở Hàm.

Kiếp trước Sở Hàm bị gã bạn trai cặn bã hại rất thảm, sau đó còn bị người ta vu vạ là người thứ ba, gánh áp lực tâm lý cực lớn, Sở Hàm chết vào năm cô gặp nhiều khó khăn nhất.

“Có thời gian.”

“Chừng nào gặp?”

Bên kia nhanh chóng nhắn lại.

“Mình lúc nào cũng được! !”

*

Tôn Khả An muốn gặp Sở Hàm sớm hơn một chút, sau khi hẹn thời gian cùng địa điểm gặp mặt xong cô sửa soạn đơn giản xong lập tức đi tìm Sở Hàm ngay.

Nhà bọn họ không nằm ngay trung tâm thành phố, mấy năm nay còn chưa xây xong tàu điện ngầm nữa, cô muốn tới trung tâm thành phố thì phải ngồi xe bus mất hơn một tiếng đồng hồ.

Lúc tới nơi, Tôn Khả An vừa nhìn là thấy Sở Hàm đứng bên trạm xe bus đợi cô. Sở Hàm mặc chiếc váy hoa màu vàng xinh đẹp ôm theo một bó hoa hướng dương. Cô nàng nhìn thấy cô cười tít mắt vẫy tay với cô.

“An An!”

Tôn Khả An vừa xuống xe, Sở Hàm lập tức nóng lòng chạy về phía cô ôm chặt lấy cô.

“A a a cuối cùng cũng gặp được cậu rồi, mình nhớ cậu quá đi, hoa này tặng cậu đấy!”

Tôn Khả An cười nhận lấy, sau đó nhìn Sở Hàm nói: “Cám ơn.”

Sở Hàm của hiện tại trong sáng xinh đẹp hơn trong hồi ức của cô, trên người tràn trề hơi thở thiếu nữ mười bảy tuổi. Sở Hàm của hiện tại cởi mở hay cười, tính cách hoạt bát là cô gái tràn đầy sức sống. Một cô gái lạc quan như vậy thế nhưng trở thành người suốt ngày uống rượu hút thuốc chìm trong đau khổ.

“Làm bạn thân với nhau nhiều năm vậy rồi! Còn khách sáo với mình gì nữa chứ?” Sở Hàm vỗ vai Tôn Khả An cười nói.

Gần trạm xe bus là trung tâm thương mại, đúng lúc sắp tới giờ cơm trưa, Tôn Khả An định vào trung tâm mua sắm chơi một lúc rồi sẵn tiện ăn chút gì đó.

Hai cô gái đi chung với nhau thường thích mua sắm. Sở Hàm còn là cô gái rất thích làm đẹp hay kéo Tôn Khả An chạy vào các tiệm bán quần áo.

“An An cậu cứ mặc mấy kiểu quần áo đơn giản quá, thế này lãng phí gương mặt của cậu lắm!” Sở Hàm nhìn cách ăn mặc qua loa này của Tôn Khả An nói bằng giọng hận rèn sắt không thành thép.

Hai cô gái xinh đẹp luôn thu hút được ánh nhìn của nhiều người, Tôn Khả An và Sở Hàm vừa mới vào cửa hàng không bao lâu thì số người ghé tiệm mỗi lúc một nhiều lên.

Chọn một chiếc váy xinh đẹp cho Tôn Khả An, Sở Hàm ghé tới tai cô nói nhỏ: “An An cậu nhìn kìa, mấy người đó đều đang nhìn cậu đấy.”

“Hả?”

Tôn Khả An ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy đa số những người đang nhìn trộm cô đều là con gái cả.

“Bởi vì cậu đẹp quá đó!” Sở Hàm kiêu ngạo nói.

“Cậu cũng đẹp mà.” Tôn Khả An cười nói.