Chương 19

“Mối làm ăn lần này nhận của thằng béo, chắc chính là quầy bán món kho đó phải không anh Diệu.”

“Mày bị ngốc hả, cả khu chợ đêm này chỉ có mỗi chỗ đó bán món kho thôi mà.”

Lý Diệu Bạch cụp mắt rít một hơi thuốc, sau đó ném đầu lọc xuống đất giơ chân dụi tắt: “Lần này chỉ đuổi bọn họ đi thôi, khống chế tốt cái tính nóng nảy của bọn mày lại đừng có đánh nhau đấy, nếu làm to chuyện thật thì tao đấm chết chúng bây.”

“Anh Diệu yên tâm.” Cậu thiếu niên gầy gò đứng sau lưng Lý Diệu Bạch cười hì hì nói đùa: “Em phát hiện từ sau khi anh Diệu bị anh Đình tẫn cho một trận thì chững chạc lên nhiều, biết nghĩ cho đại cục rồi ha ha ha!”

Bị chọc trúng chỗ đau, Lý Diệu Bạch vỗ bộp lên đầu cậu thiếu niên đó mắng: “Biến mẹ mày đi.”

Cậu thiếu niên bị đánh không nổi giận ngược lại còn cười hì hì: “Có điều em hỏi thật, vết thương trên người anh đỡ hơn chưa? Lần trước anh đánh nhau với anh Đình, anh Đình không có nương tay chút nào hết.”

“Được rồi.” Lý Diệu Bạch lạnh giọng cảnh cáo: “Mày dám nhắc chuyện này thêm lần nữa, mày coi tao có đấm chết mày không.”

Cậu thiếu niên lập tức ôm đầu mình: “Không dám không dám nữa!”

“Nếu không phải hồi trước nợ thằng béo một mối ân tình thì tôi chả thèm đυ.ng tới cách việc cỏn con này đâu.” Lý Diệu Bạch buồn bực đá chai rượu rỗng bên cạnh một cái, ngẩng đầu nhìn phía trước nói: “Đi! Đi gây chuyện.”

“Mấy người Lý Diệu Bạch sao tới đây rồi? Đi mau đi mau.”

Tôn Khả An vừa đựng cánh vịt cho mấy cô gái xong thì thấy bọn họ hoảng hốt bỏ chạy đi mất.

Nhìn theo ánh mắt của họ, cô chú ý tới mấy cậu con trai đứng cách đó không xa. Đám con trai đó trông khoảng mười bảy mười tám tuổi, có người còn cầm theo gậy nhìn chẳng giống phường học sinh ngoan gì cả.

“Bọn họ là ai vậy?” Bên cạnh Tôn Khả An cũng có người nhỏ giọng tò mò hỏi.

“Là đám học sinh của trường hướng nghiệp nghề, thường xuyên kiếm chuyện đánh nhau khắp nơi, tốt nhất đừng gây chuyện với bọn họ, mau đi thôi.”

Tôn Khả An để ý thấy người con trai dẫn đầu đi trước mặc áo thun ba lỗ màu đen, da nâu tóc ngắn có vài sợi tóc dài xõa trước trán che khuất mắt của cậu ta.

Nhìn đôi mắt phượng hơi xếch lên đó khiến Tôn Khả An cứ cảm thấy bản thân từng gặp cậu ta ở đâu rồi.

Mục tiêu của đám con trai rất rõ ràng, họ nhanh chóng đi tới trước sạp hàng của Tôn Khả An.

Một số khách đang xếp hàng trước sạp thấy đám nhóc côn đồ này đi tới, mọi người không muốn xảy ra chuyện bèn rời khỏi chỗ này.

Tôn Khả An bình tĩnh đứng trước sạp hàng không nói tiếng nào.

Có lẽ người bên đó cũng không ngờ là một cô gái xinh đẹp đứng bán, đám thiếu niên thấy vậy cũng ngại mở miệng thành ra bầu không khí trở nên giằng co.