Lý Nguyệt Nguyệt vốn đang mỉm cười nghe xong câu này lập tức sầm mặt ngay, bà ta im lặng hồi lâu không lên tiếng khiến bầu không khí trong phòng khách càng trở nên căng thẳng hơn.
Chốc lát sau, Lý Nguyệt Nguyệt hớp ngụm trà, nhìn Tôn Cường Quốc nói: “Số tiền này đâu có nhiều lắm đâu. Nghe nói giờ cậu đang buôn bán ở chợ đêm được lắm mà, chẳng bằng cậu nói cách nấu của cậu cho tôi biết thì tôi không đòi bốn ngàn tệ này nữa.”
“Chuyện này……” Không ngờ lần này Lý Nguyệt Nguyệt tới là nhắm vào cách nấu món kho của nhà bọn họ, cuối cùng Tôn Cường Quốc không cười nổi nữa.
Tôn Khả An im lặng từ đầu tới giờ, cô lặng lẽ quan sát Lý Nguyệt Nguyệt. Bà ta là người hơn bốn mươi tuổi rồi, cơ thể hơi béo một chút, cộng thêm vóc người không được cao lắm của bà ta khiến Tôn Khả An gần như có thể chắc chắn người phụ nữ áo đen lén la lén lút mà cô để ý trước đó chính là Lý Nguyệt Nguyệt.
Hồi trước Lý Nguyệt Nguyệt cũng buôn bán đồ ăn, có điều mấy năm nay cứ nấu đi nấu lại mấy món đó chẳng có thay đổi món mới nào thành ra việc buôn bán ngày càng ảm đạm đi, mới đóng tiệm hồi mấy tháng trước. Chắc là không ngờ nhà bọn họ cũng bắt đầu bán món kho, hơn nữa còn đắc khách nên đỏ mắt rồi.
Phòng khách đang im lặng, Tôn Khả An chợt đứng dậy nói một cách kiên quyết: “Nhà chúng tôi không bán bí quyết nấu món này.”
Đầu tiên khoang hãy nói bốn ngàn tệ đó chẳng đủ để mua công thức nấu món này, chỉ nói con người Lý Nguyệt Nguyệt này thôi, cô không tin bà ta có lòng tốt gì ở đây. Nếu bán cho bà ta chắc chắn bà ta sẽ còn làm ra vài chuyện bẩn thỉu nữa.
Kiếp trước sống lâu như vậy nên Tôn Khả An cũng hiểu rõ một đạo lý, trên đời này trừ ba mẹ chồng con người thân thiết nhất của mình ra thì chẳng có ai hy vọng nhìn thấy mình sống tốt hơn họ cả.
“Con nhỏ này!” Nếu đã xé rách mặt rồi thì Lý Nguyệt Nguyệt không thèm đóng kịch nữa, lần này bà ta tới vốn chẳng muốn bàn bạc gì hết, thế là hùng hổ nói: “Được thôi, không đưa cách nấu thì trả tiền, bốn ngàn tệ không được thiếu đồng cắt nào hết!”
“Chị dâu.” Liễu Tinh cười gượng, giờ bà không muốn làm căng chuyện này quá mức: “Con nít không hiểu chuyện, chị đừng để bụng.”
Lý Nguyệt Nguyệt cười lạnh: “Tóm lại tôi vẫn nói câu đó, hoặc là trả tiền, hoặc là đưa cách nấu ra. Đừng tưởng ai cũng là bồ tát sống hết, số tiền này cũng là tiền mồ hôi nước mắt tôi kiếm được, nếu hôm nay các người không trả hết thì gọi cảnh sát tới xử lý!”