Chương 15

Người đó đội mũ đeo khẩu trang nên cô không nhìn thấy được mặt mũi trông thế nào. Cô từng nhìn thấy bà ta rất nhiều lần rồi, điệu bộ thần bí của người đó không biết định làm gì.

Tôn Khả An đi tới gần Tôn Cường Quốc cúi đầu nói nhỏ: “Ba, phía trước có người mặc đồ đen cứ theo dõi chúng ta miết.”

Tôn Cường Quốc nhìn qua: “Ai đâu, sao ba nhìn không thấy ai hết?”

Tôn Khả An nhìn đi thì bóng người lén lén lút lút đó đã biến mất rồi, không biết là đi đâu nữa.

“Người không cao lắm, hơi béo, hình như là phụ nữ.” Tôn Khả An nói.

Người này khiến Tôn Khả An sinh lòng cảnh giác, có điều sau đó cô quan sát liên tục mấy ngày thì không còn nhìn thấy bóng của người phụ nữ áo đen đó nữa.

Chưa tới chín giờ tối, hai cha con Tôn Khả An vừa về tới nhà thì có khách tới. Cô biết họ, chính là thím hai đã lâu không gặp của cô.

Tôn Khả An có ấn tượng sâu sắc đối với người thím này. Quan hệ của chú hai với nhà cô khá tốt, biết gia đình cô gặp khó khăn còn lén giúp đỡ họ rất nhiều lần, cho bọn họ mượn không ít tiền. Kiếp trước người thím hai này đã đòi nợ vào lúc gia đình cô gặp khó khăn nhất, hơn nữa còn đòi gấp đôi nói là nợ lâu phải có tiền lãi. Chuyện này ầm ĩ rất lâu, cuối cùng Tôn Cường Quốc hết cách bèn báo cảnh sát mới dàn xếp ổn thỏa được.

Giờ người này tới đây, Tôn Khả An cảm thấy người thím hai này chẳng có lòng tốt gì.

“Thím hai.” Tôn Khả An lễ phép gọi một thím một tiếng rồi ngồi lên sô pha phía sau chứ không về phòng mình.

Liễu Tinh biết lần này Lý Nguyệt Nguyệt tới là muốn đòi tiền, mấy chuyện này bà không muốn cho Tôn Khả An tham dự vào bèn nhân lúc đi rót nước lặng lẽ ghé tới bên cạnh cô nói nhỏ: “An An, con về phòng trước được không?”

“Trong phòng hơi nóng, con ngồi đây quạt gió một lúc rồi vào.” Tôn Khả An nói.

Thấy cô không chịu đi, Liễu Tinh thôi nói nhiều nữa.

Lý Nguyệt Nguyệt đảo mắt hết nhìn Liễu Tinh rồi nhìn sang Tôn Cường Quốc, sau đó đi thẳng vào vấn đề: “Em dâu à, mấy hôm nay nhà chị có việc cần tiền gấp, số tiền mà nhà em mượn……”

Bầu không khí trở nên ngưng đọng, Tôn Cường Quốc và Liễu Tinh đưa mắt nhìn nhau rồi mới đắn đo nói: “Mấy hôm nay em kiếm được ít tiền có thể đưa cho chị hai mươi ngàn tệ trước, mấy ngày tệ còn lại để tháng sau bọn em trả chị được không?”

Tôn Cường Quốc mượn anh trai ông tổng cộng hai mươi bốn ngàn tệ, hiện trong tay bọn họ đúng là không có bao nhiêu tiền, hai mươi ngàn tệ là số tiền ông kiếm được nhờ việc bày hàng buôn bán.