Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đại Ca... Tôi Yêu Anh!

Chương 119: Tình tay ba.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bốn chữ cuối cô nhấn mạnh quở trách, căm hờn những người được đề cập. Jiyoung uống một ngụm nước mát để bình tâm trước lời nói đầy ẩn ý của cô gái. Không hiểu sao ghét họ đến mức thế, dù gì cũng là ba ruột, huyết mạch vẫn chảy cùng một dòng.

Mira kể tiếp: "Người vợ lớn hại mẹ tôi đến mức bà ấy bị điên còn cha thì hiểu lầm xem mẹ là người phụ nữ lăng nhăng, trắc nết. Xem tôi là đứa tạm chủng, cho rằng tôi là con của người khác... Ông ấy đuổi mẹ con tôi đi, và vì quá yêu ba nên mẹ hoá điên khi về đây, ba cũng không thèm ngó ngàng gì đến, ngay cả, ông bà nội cũng không thèm phụng dưỡng, mới dẫn đến cớ sự thế này. Bây giờ, chết rồi nên tiền nợ viện phí đều được chuyển nhượng lại cho tôi. Đúng là con người sinh ra đều mắc nợ nhau mà"

Cô ghét ra đời. Ghét việc bản thân có mặt trên thế gian. Ghét những lời ác độc, lăng mạ của những người chung quanh. Từ lúc sinh ra đến giờ, đã được gắn mác là đứa con hoang, máu bẩn. Mẹ chịu nhiều ấm ức và tai tiếng cho đến lúc chết đi cũng còn bị dèm pha khiến cô rất hận ba.

Mira tức giận: "Tại sao chứ?. Mẹ và tôi xứng đáng bị như thế à?"

Jiyoung: "Cô Mira, xin cô bình tĩnh. Cô đừng căm ghét ba, ông ấy đã mất nên mong cô hãy bỏ qua chuyện này. Chắc chắn khi ông ấy ở bên kia thế giới, ông sẽ hối hận vì chối từ mẹ con cô!!!"

Mira nhăn mài: "Tôi không tin ông ta sẽ như vậy?. Ngay từ đầu, sự có mặt của tôi là một sự cố ngoài ý muốn..."

Jiyoung: "Hãy nghe tôi, cô từ khi sinh ra đã có ích rồi. Ít nhất trong mắt mẹ, dù chỉ một người, nhưng chắc chắn bà ấy xem cô là người quan trọng nhất và nếu bà ấy còn ở đây, bà ấy sẽ hạnh phúc về sự chào đời của cô!"

Mira nghiến chặt răng xót xa, không nói. Anh đã hết lời khuyên nhủ, chỉ mong cô gạt bỏ chuyện cũ để sống tiếp. Con người phải sống cho thực tại, tương lai chứ đừng nghĩ đến chuyện cũ mà sầu muộn không thôi. Jiyoung là kiểu người sống thực tế, anh luôn nhìn nhận thế giới hiện tại chứ chẳng có tâm sức mà nhớ kí ức chi cho mệt người.

Jiyoung sực nhớ: "Nếu vậy, những tiền nợ viện phí của ông lão đều được người tình nguyện đó đóng góp để trả ư?"

Mira gật đầu: "Vâng. Là một người giàu có và xinh đẹp!"

Jiyoung: "Vậy cô có số điện thoại của người đó không?"

Mira: "Không có. Tôi chỉ nhớ người đó có mái tóc ngắn ngang vai, đôi mắt cực kỳ đẹp và mang nét mặt lạnh. Tôi chỉ gặp đúng một lần nhưng rất ấn tượng với sức hút của cô ấy, cô ấy chuyển toàn bộ tiền mặt gửi tặng và dặn tôi những số tiền này đều là dành cho ông lão!"

Jiyoung: "Thế tầm bao nhiêu?"

Mira: "Hừm, hình như mười triệu won!"

Jiyoung tá hoả, tròn mắt: "Gì cơ?. Tận mười...mười triệu cơ á?"

Đùa nhau sao?. Tình nguyện viên gì mà lại lắm tiền đến mức mới lần đầu gặp mặt lần đầu mà đưa hẵng số tiền khủng. Jiyoung ngẫm qua nghĩ lại, sực nhớ đến một người có khả năng. Tóc ngắn, khuôn mặt lạnh và đôi mắt đẹp?. Chẳng lẽ nào... Yoonji?. Anh sững sốt, mơ hồ cố gắng nghĩ ngợi.

Jiyoung: "Có phải người đó tên Min Yoonji?"

Mira mỉm cười, gật đầu: "Đúng, đúng. Cô ấy tên Yoonji, nhớ ra rồi, đúng là một người tốt. Lại còn giàu. Tôi rất biết ơn vì cô ấy đã cứu mạng, bằng không, chắc tôi phải bán thận trả nợ mất..."

Jiyoung: "..."

Mira: "Anh biết cô ấy?"

Jiyoung cười gượng: "Đôi chút!"

Mira: "À, còn nữa..."

Mira nhanh đến tủ đồ, đưa anh một quyển nhật ký. Bảo đây là đồ vật còn sót lại của bà lão được tìm thấy trong đống đổ nát. Cuốn nhật ký này được làm từ nguyên liệu chịu nhiệt cao nên gặp lửa sẽ không cháy. Toàn bộ cuốn sổ đều hoàn toàn lành lặn, không chỗ nào bị cháy xém.

Mira: "Anh có thể dùng thủ ngữ nên xin anh, tôi có một yêu cầu nhỏ. Mong hãy đọc chúng cho ông ấy nghe. Lúc lén đến thăm, tình cờ nghe bà tôi đọc nhật ký này bằng ký hiệu ngôn ngữ để ông nội nhớ lại!"

Jiyoung vui mừng: "Thì ra là nó... Thứ tôi tìm kiếm bấy lâu nay!"

Mira ngạc nhiên: "Vậy sao?"

Jiyoung: "Ừm. Tôi còn tưởng nó đã biến mất rồi chứ... Thật mừng vì vẫn còn đây"

Thật may, vì anh đã tìm đúng người. Thật tốt quá. Cảm tạ trời đất vì vẫn còn chút hy vọng để ông lão có thể nhớ đến bà lão một lần nữa.

Mira thành khẩn: "Mong anh, có thể giúp ông tôi nhớ. Dù chỉ một ít, xin anh!"

Jiyoung bối rối: "A, tôi... Tôi sẽ cố gắng để ông ấy nhớ. Cô không cần phải cúi đầu như thế... Yêu cầu của cô cũng là tâm nguyện của tôi mà!"

Mira cười tươi: "Cảm ơn anh vì thời gian qua đã đến bầu bạn với ông. Bây giờ, tôi sẽ cố gắng thu xếp đến chăm sóc ông nội. Cảm ơn anh vì đã tới. À, nếu gặp cô gái tình nguyện đó, hãy chuyển lời cảm kích và biết ơn của tôi đến!"

Jiyoung: "Vâng. Cảm ơn cô. Tôi rất mừng nếu cô đến, chắc chắn ông lão sẽ rất vui!"

[...]Yoonji trở về sau khi cùng Jimin đi mua sắm cả ngày. Trên tay đầy ấp túi đồ nào là quần áo hàng hiệu và đồ trang điểm cao cấp, cả hai bước đi khoan thai, ung dung vào nhà. Người con gái mặc áo sơ mi trắng cùng váy xẻ tà, lộ ra đôi chân thon dài trắng mịn, trên người toàn trang sức, túi xách đều là phiên bản giới hạn. Jimin cũng không khác, khoác lên người bộ vest lịch lãm, chân mang giày da, tay đeo đồng hồ đắt tiền. Yoongi thoạt đầu còn tưởng là diễn viên ca sĩ đi nhầm nhà, Jiyoung cạn lời, còn tưởng Jimin mới đi cướp dâu hoặc làm mafia gì đấy. Trông hai người rất ngầu. Jimin đeo cả kính đen trông rất soái, còn Yoonji khỏi bàn, trên người không có gì là không đẹp, rất tiểu thư.



Jiyoung lẩm bẩm: "Cái gì vậy trời?"

Jimin ngây thơ bị cô tẩy não về gu ăn mặc, hoàn toàn bị quần áo hàng hiệu làm mờ mắt. Cậu thay quần áo cho hắn xem, mùa đông thì có áo tay dài, áo len và biker jacket, mùa xuân thì còn dữ hơn, áo khoác lông cừu, gile, vest dài,... Jimin đem cả tá quần áo về nhà khiến hắn chống mặt hoa mắt thay.

Jiyoung: "Cái mẹ gì đây?. Diễn tuồng à?. Trông lố lăng quá!"

Yoonji tô son đỏ chót, quay sang: "Chứ ai như anh. Đồ quê mùa. Thời đại bây giờ ai còn mặc áo thun, quần lửng chân mang dép lê chứ?. Đồ nghèo kiết xác!"

Jiyoung đen mặt: "Cô...cô.!"

Tức muốn phun khói. Anh quay sang nhìn người con trai đang cặm cụi vuốt tóc trước gương, chăm chút cho bản thân từng li từng tí.

Jiyoung: "Jimin-hyung... Rốt cuộc anh đang bày trò gì thế?"

Jimin hiển hách: "Yoonji nói đúng mà. Đây là style, đây là fashion hiện đại, nhìn anh đây này. Rất cao quý đúng không?. Em thử mặc chúng ra đường xem, rất nhiều người ngưỡng mộ đấy. Wow, amazing, good, good, very good!"

Jimin cười tươi, đưa ngón tay cái tỏ lòng khen ngợi vì được cô chiêu mộ cho rất nhiều kiến thức về thời trang. Jimin giờ cảm thấy mình rất am hiểu về mọi thứ, bản thân cao quý hơn khi được mặc quần áo đẹp.

Jiyoung ôm đầu mệt mỏi: "Trời ơi cứu tôi. Điên hết rồi!"

Yoongi xoa xoa thái dương, đau đầu. Hoá ra cuộc đời mới mà Yoonji bảo là thế này. Trông không khác gì con điên, còn dám lôi kéo Jimin đi quấy phá. Đúng thật là... Hết thuốc chữa. Thà để cho cô ủ rũ, bất cần đời còn hơn là làm ba cái trò hề.

Yoongi nói thầm: "Cuộc đời mới cái gì chứ?. Em đang đùa với anh à?"

Jiyoung hết nước cãi, bèn lay vai hắn tìm trợ giúp.

Jiyoung: "Hyung, anh nói gì đi. Để hai người đó làm trò khùng điên à anh?. Họ đã tiêu một đống tiền vào những thứ vô ích như này rồi!"

Jiyoung rất quý trọng đồng tiền gặp cảnh này khóc thét. Biết Yoonji là người tiêu tiền như cỏ rác nên anh không muốn tiền bị phí phạm vào những thứ không đáng.

Yoongi bất lực: "Anh cũng muốn lắm nhưng thật sự anh rất không biết nói sao. Vì tiền đấy là của Yoonji chứ không phải của anh..."

Yoonji: "Bớt lo cho tài chính của người khác đi. Số dư tài khoản của tôi có thể mua nguyên cả cửa hàng quần áo lớn nhất của Hàn Quốc đấy!"

Jiyoung há hốc mồm: "..."

Jimin trách móc: "Thấy giàu chưa?. À, cả Yoongi nữa. Đường đường là đại thiếu gia Min mà ăn mặc không khác bụi đời, nhìn vào còn tưởng là tên khố rách áo ôm nào ấy. Ngày mai, em sẽ phối đồ riêng cho anh. Anh ăn mặc thế kia thật là mất mặt em quá!"

Jiyoung khóc lóc, ôm chân Jimin: "Trả Jimin mộc mạc, giản dị cho tôi đi!"

Yoongi đánh vào vai anh: "Mày nói chi để anh mày bị chửi vậy hả?"

Trong có khác gì cả động trẻ không?.[...]

Jiyoung: "Tôi có chuyện muốn nói!"

Yoonji: "Là gì?"

Yoonji mảy may không để tâm đến anh đang bước đến gần, thứ cô chú ý là quyển nhật ký trong tay. Bèn giật nó về mình, tò mò mở ra xem. Cứ ngỡ nhật ký của Jiyoung. Đến khi đôi mắt ngó đến nét chữ nghiêng, màu mực phai mờ và trang vở ố vàng cũ kĩ, phản ánh nó có từ lâu đời.

Jiyoung ngồi kế bên, dò hỏi: "Cô là người đã đến nhà người thân ông lão?. Là người đã góp tiền viện phí đúng không?"

Yoonji: "Ừ. Thì sao?"

Jiyoung: "Sao cô không nói với tôi chuyện này?"

Yoonji: "Chỉ là rảnh rỗi nên đến..."

Jiyoung: "Nhưng sao cô biết ông lão còn một người cháu gái nữa?"

Yoonji: "Anh đoán xem tôi làm cách nào. Thì cho người điều tra chứ sao?"

Yoonji chẳng những không chỉ quyên góp cho ông lão mà hết toàn bộ những người không còn người thân, những người nghèo không đủ tiền trả viện phí. Yoonji đều là người đứng sau tất thảy mọi số tiền từ thiện, là người ẩn danh và không cần báo đáp. Đối với cô không đáng kể, chỉ là con số nhỏ.

Jiyoung mỉm cười: "Cô đúng là người tốt. Nhìn vẻ ngoài lạnh lùng, băng giá mà cũng tốt tính nhỉ?"

Yoonji bị anh nói khích, trêu chọc. Làm như ai cũng xấu tính cả đời vậy?.



Yoonji: "Cũng chả đáng bao nhiêu. Đừng thể hiện cái bản mặt coi tôi như vị bồ tát sống nữa!"

Jiyoung vui vẻ: "Nhưng cảm ơn cô vì điều đó. Yoonji, cô rất tuyệt!"

Thình thịch.

Lại có cảm giác muốn được nghe lời ca tụng từ miệng người đàn ông đó. Yoonji phì cười, hôn lên đôi môi đỏ mềm mại.

Yoonji: "Thích tôi tốt bụng như thế sao?"

Jiyoung đỏ mặt, gật gật: "Cô không phải người xấu!"

Yoonji: "Đến đây, hôn tôi đi. Nếu hôn tôi, tôi sẽ trả tất thảy những tiền viện phí của ông lão và những người đang gặp khó khăn..."

Jiyoung mím môi ngại ngùng, khẽ đưa mặt gần đến Yoonji. Anh cũng muốn hôn lên đôi môi đỏ mộng, và cả muốn chạm đến mái tóc mượt mà.

Tức thì, một bàn tay khác nắm tay cô kéo mạnh ra. Trong khoảnh khắc, cả hai giật mình nhìn người đang đứng. Đôi mắt to tròn của Yoonji nhìn gã đàn ông người Đức, gã đang điên máu chĩa mắt đến anh, cái nhìn đầy khinh miệt như thể chính anh đang cướp đi vật quý báu của gã, cái ánh mắt gϊếŧ người đó, làm anh nổi gai ốc.

Yoonji lập tức đen mặt: "Lukas?"

Lukas: "Was zur Hölle machst du?" (Em đang làm cái quái gì thế?)

Khuôn mặt xinh đẹp không còn thấy đâu, vẻ mặt hốt hoảng, bộ dạng sợ hãi của cô dường như kêu anh đứng lên giành lại người mình yêu. Jiyoung hất tay gã, ôm cô vào trong lòng.

Lukas đưa ánh mắt giận dữ trông sang, định kéo cô lại nhưng cô gạt tay.

Yoonji: "Warum bist du hier?. Lukas?" (Tại sao anh lại ở đây?. Lukas?)

Lukas đanh mặt: "Bringt dich zurück nach Deutschland!" (Đưa em về lại Đức)

Yoonji trợn tròn mắt.

Chết tiệt. Cái gã này là người yêu cũ, người cô từng yêu da diết. Nhưng tất cả đều thành quá khứ, cô không còn tình cảm với gã. Mấy tháng trời cắt đứt liên lạc, đợt trước hắn có nhắn tin nhưng cô phớt lờ. Hôm nay còn dám về tận đây mà nói năng ngông cuồng?.

Jiyoung đứng đó không hiểu hai người nói gì, tiếng Đức thì học vài câu để biết nghĩa, giờ anh ước bản thân có thể hiểu lời của hai người một chút cũng đủ. Không khí thoáng căng thẳng. Cô ra lệnh anh mau vào nhà, muốn được nói chuyện riêng. Nhìn gã ta đúng là một tên bệnh hoạn, cặp mắt khát tình chăm chăm vào cô làm anh tức điên. Jiyoung liếc xéo gã rồi quay đi.

Yoonji: "Du und ich haben aufgehört. Machen Sie die Dinge nicht kompliziert!" (Tôi và anh đã dừng lại. Đừng làm mọi việc trở nên phức tạp thêm!)

Gã lắc đầu, ân cần nắm tay cô khiến Jiyoung đứng nấp một góc trông ra không vui. Anh dặm chân, cắn áo để đỡ tức, nếu ai đó thấy dáng vẻ này chắc buồn cười lắm.

Lukas: "Ich liebe dich immer noch. Bitte gib mir eine Chance. Bitte, ich liebe dich mehr als alle anderen. Komm zurück zu mir" (Anh vẫn yêu em. Làm ơn, cho anh một cơ hội. Làm ơn đi, anh yêu em hơn bất cứ ai. Hãy quay lại với anh)

Yoonji: "..."

Jiyoung nói nhỏ: "Má, làm cái mẹ gì toàn nói tiếng Đức không vậy, nói tiếng Anh hoặc Hàn đi. Khó hiểu quá!"

Yoonji đẩy gã xa mình, vẻ mặt khinh bỉ, những lời ngọt ngào đầy giả dối làm cô phát chán. Trước đây cô đã bị dụ dỗ bởi chúng và giờ thì không có lần hai. Cô chắc chắn thế.

Yoonji tát thẳng vào mặt gã một cú đau điếng làm anh giật cả mình, vội chỉ vào mặt người kia, giọng điệu sỉ nhục. Lúc trước Yoonji chưa từng nói với ai bằng những câu từ đau lòng, cái cách mà cô biểu hiện nét mặt cùng giọng điệu oán hận không ngừng.

Yoonji: "Du bist derjenige, der mich so gemein gemacht hat. Fick Mama. Hör auf Unsinn zu reden, geh zurück nach Deutschland" (Anh là người khiến tôi tồi tệ, đệt mẹ. Cút về Đức đi)

Lukas khựng người: "Wie kannst du es wagen, so mit mir zu reden?" (Sao em dám nói chuyện với tôi như thế?)

Yoonji nhếch một bên mài, nhếch mép: "Why not?" (Sao không?)

Lukas: "Hat dieser asiatische Bastard dich einer Gehirnwäsche unterzogen?" (Tên khốn Châu Á đó đã tẩy não em đúng không?)

Yoonji: "Niemand. Es ist, weil ich dein beschissenes Verhalten satt habe. Also geh weg, stör mich nicht" (Không ai cả. Đó là bởi vì tôi chán ngấy tính cách tồi tệ của anh. Nên anh cút đi, đừng làm phiền tôi!)

Lukas bị cự tuyệt.

Yoonji tức giận, ánh mắt đau khổ chưa bao giờ anh thấy đã xuất hiện trong đôi mắt của người đẹp. Đoán chắc, đây là người yêu cũ của Yoonji. Một người cô đã từng yêu. Người ta nói đắm mình trong cơn mưa tình yêu ai đó yêu nhiều đến khi cả hai dừng lại, người yêu nhiều nhất sẽ là người đau khổ, cặm hận người còn lại nhất...

Điều đó anh không muốn phủ nhận, nhưng nhìn dáng vẻ cô bỏ vào nhà đóng sầm cửa, ôm chằm lấy anh. Anh biết, Min Yoonji cô ta đã từng yêu một người rất sâu đậm.... Và nó khiến anh khó chịu.
« Chương TrướcChương Tiếp »