Chương 117: Hoa ly trắng. (16+)

Yoonji về phòng, lúc mở cửa đã bị một thân hình cao lớn đổ ập đến khiến cô ngỡ ngàng. Anh ôm trọn cô trong vòng tay, tóc anh thoang thoảng hương hoa nhài. Mùi thơm quyến rũ làm cô lay động tâm tư cô độc. Được anh ôm, thật ấm áp.

Thật tốt vì cô không chối từ như hôm trước, mỗi khi muốn gần nhau thì bị đẩy ra xa, không cho tới gần. Yoonji ghét người khác vào phòng không hỏi ý kiến trước. Dù thế, đối với anh là ngoại trừ. Yoonji ngước lên để chiêm ngưỡng ánh mắt anh đang nhìn mình say đắm, tự nghĩ bụng sao lại có gương mặt đáng yêu như này. Jiyoung đích thị là kẻ si tâm với tình yêu chớm nở. Yoonji ôm anh chán chê xong rồi kéo anh ngồi xuống ghế, còn bản thân thì ngồi lên đùi anh. Y như lúc trò chuyện với anh trai. Anh nhịn không được áp môi vào cổ cô cắn một cái.

Jiyoung: "Cô thích ngồi lên đùi người khác nhỉ?. Lúc nãy cũng ngồi trên đùi anh Yoongi!"

Yoonji cắn chặt răng đau điếng, chẳng mấy chốc cổ đã xuất hiện dấu răng cùng vết bầm đỏ. Cô cau mài, bấu chặt vào vai người ngồi đối diện, cảm giác được người khác đánh dấu chủ quyền kí©h thí©ɧ hơn tưởng tượng. Trước đây, khi hẹn hò với một tên, gã ta bản tính hay ghen nên thường cắn vào cổ cô nhiều dấu. Yoonji không thích kiểu như vậy, trông không khác gì một chú mèo muốn phản lại chủ nhân nó.

Yoonji: "Dám nghe lén?. Nghe được những gì rồi?"

Jiyoung châm chọc: "Đứa em gái ngoan nấp vào người anh trai kể lể ghét thế giới này..."

Yoonji nhếch mép: "Một con muỗi thích đốt người lại còn có tính nghe lén thì không tốt đâu..."

Jiyoung nghiêng đầu, cười cợt: "Yoonji, thế cô hay ngồi lên đùi đàn ông thì cũng không tốt đâu!"

Hừ, mồm miệng lanh lợi thật, đanh đá đến mức muốn nghiền nát đôi môi này cho thoả thuê. Yoonji bất chợt chạm tay vào yết hầu đang lay chuyển liên tục, có thể nghe được tiếng thở nhỏ một cách rõ ràng.

Vẫn câu nói cũ.

Yoonji: "Thói quen!"

Jiyoung tròn mắt: "Thói quen?. Vậy trước giờ, cô luôn ngồi như thế khi nói chuyện với người khác?"

Yoonji: "Ừ!"

Yoonji nâng cằm anh lên cao, trực tiếp hôn lên. Jiyoung đang ghen l*иg lộn, tức muốn bung khói vì Yoonji chính miệng khai báo thích ngồi vào lòng người khác là thói quen. Anh không thèm hợp tác, xoay mặt đi, không ngó ngàng gì cô.

Yoonji không vừa gì, làm sao ai dám chối từ nụ hôn của cô?. Một tên nhóc hỗn xược dám làm bộ làm tịch nhưng thấy rất đáng yêu. Vì muốn trêu chọc, Yoonji mò mẫn xuống quần, xoa xoa "thằng nhóc con" của anh. Anh giật bắn người, đỏ mặt quay lại. Anh thật sự không ngờ cô dám chơi đến mức này.

Jiyoung: "Cô... Cô..."

Yoonji cười ranh ma: "Khuôn mặt không đùa đâu, nhìn mà nứиɠ đấy"

Jiyoung rùng mình, che mặt: "A, cô... Cô làm gì vậy?"

Yoonji: "Sao?. Thích không?"

Jiyoung lắc đầu: "Đừng mà... không thích!"

Anh cong lưng run lẩy bẩy, dáng vẻ của chú thỏ con sợ hãi. Hai tay bám chặt cánh vai Yoonji. Bàn tay cô điêu luyện lướt vào quần trong. Bị kí©h thí©ɧ cảm giác thật lạ, thật sướиɠ, lân lân trong người khó tả. Jiyoung bắt đầu thở hổn hển, vành tai đỏ ửng bị cô cắn mạnh. Thằng nhỏ lập tức rục rịch trong tay, đôi chút bất ngờ với cái kích cỡ cực đại. Tay cô không dễ dàng bao phủ lấy toàn bộ, trực tiếp không chờ gì thêm, cô kéo khóa quần anh xuống. Từ đó lộ ra một thứ sắc bén như kiếm gỗ, sừng sững hiên ngang muốn được chui ra ngoài. Tuy "thứ to lớn" còn bị kiềm kẹp trong chiếc qυầи иᏂỏ, nó vẫn cứng đến mức dựng thẳng lên trời. Jiyoung xấu hổ, che lại.

Jiyoung: "Dừng đi mà. Xin cô đấy. Tôi biết sai rồi..."

Yoonji: "Dừng gì cơ?"

Jiyoung: "...Dừng lại đi mà, tôi không thích!"

Yoonji: "Nếu không muốn thì hôn tôi đi"

Chụt chụt

Hai đầu lưỡi quấn lấy nhau, tạo ra âm thanh ám muội cực kì. Trong căn phòng yên tĩnh bị bao phủ bởi tiếng rên khẽ của người con trai. Tiếng rên ngọt dịu làm cái xấu xa bên trong cô trỗi dậy muốn chà đạp người. Yoonji xấu tính không giữ lời, vừa hôn vừa vuốt ve "thằng nhỏ". Jiyoung rất mẫn cảm, chỉ chạm nhẹ thôi đã rên. Cô tiếc, giờ mà biến thành con trai thì chắc đã đem anh ra cᏂị©Ꮒ cho hả hê. Nếu Yoonji mà là con trai, anh chắc chắn an phận thủ thường mà nằm dưới rên la kịch liệt đi là vừa.

Jiyoung nhăn mi: "Hự, đồ xấu bụng... Cô bảo nếu hôn là không động vào nó mà?"

Yoonji: "Tôi xấu bụng á?. Miệng kêu dừng mà cái này lại dựng đứng là thế nào?. Hửm?"

Jiyoung khổ tâm: "Tôi ghét cô quá..."

Yoonji: "Lúc trước còn bảo yêu giờ lại ghét?"

Jiyoung: "Tôi chưa nói yêu cô nhá, tôi và cô đang chơi trò tình ái, nên cô đừng có dùng chiêu trò này ...A ư~"

Jiyoung thở gấp, gục vào vai cô không thể trụ lâu. Dù chỉ đang chà sát, cách một miếng vải dày cũng khiến anh chịu không nổi, cơ thể giống bị ai đó điều khiển mà trở nên nhạy cảm vô cùng. Jiyoung định gạt tay cô ra nhưng bị cô chặn lại, không hiểu sao cơ thể giờ đã không còn sức lực để phản kháng.

Jiyoung: "Làm ơn, dừng đi... A, hư..m..a~..."



Yoonji: "Dừng?"

Thấy anh sắp khóc đến nơi, cô không ngần ngại mà triển luôn. Bàn tay hư hỏng kéo quần trong xuống. Lộ ra một thứ dựng đứng như cột nhà. Cô tròn xoa mắt, cái kích cỡ, cái sự hoành tráng và kiêu hùng khiến dạ dày cô náo loạn nhảy múa.

Yoonji ca thán: "Chà. Không khác gì của mấy gã trai Đức nhỉ?"

Jiyoung nhăn mài: "Trai Đức?"

Yoonji: "Ghen à?"

Jiyoung lắc đầu, giận dỗi: "Không có, ai thèm ghen chứ?!"

Thấy anh còn cứng đầu, không chịu nhận bản thân ghen. Yoonji khoái chí ra sức đùa giỡn, cầm nắm vuốt ve các thứ. Tay rất điêu luyện, mọi điểm chí mạng của anh đều nắm bắt rõ. Nhìn vẻ mặt hưởng thụ cùng khuôn miệng mấp máy rên la vì sướиɠ làm cô kí©h thí©ɧ theo.

Yoonji: "Cái miệng này rên đúng tuyệt đỉnh nhỉ?"

Jiyoung đỏ mặt, mím môi: "Tôi sẽ méc anh trai cô, cô hư hỏng đến mức nào!"

Yoonji: "Méc như nào?. Nói rằng tôi giở trò đồϊ ҍạϊ vuốt ve anh à?"

Jiyoung xấu hổ: "..."

Biểu cảm thiếu nữ e thẹn của Jiyoung cô còn thích thú hơn. Muốn đè người này xuống mà ăn sạch, cấu xé cho thoả mãn thú tính.

Yoonji rời khỏi người anh rồi quỳ xuống bên chân, tiện thể dùng miệng liếʍ thứ khổng lồ. Jiyoung hoảng hốt, đầu sắp nổ tung. Anh ngậm chặt miệng để không phát ra mấy tiếng đáng xấu hổ. Yoonji vén tóc mình sang một bên, ngậm trọn "thằng nhỏ" một cách thành thạo, như một người chuyên nghiệp trong lĩnh vực BJ.

Jiyoung ngứa ngấy cơ thể, bất giác xoa đầu cô...

Jiyoung nghĩ: "Cái người con gái này, quá nguy hiểm đi thôi"

Jiyoung: "Yoonji, a..ư. Điên mất...a~"

Anh không muốn cô làm chuyện này. Nhưng lại rất hứng tình khi được cô thoả mãn, anh thích hơn khi phải một mình thủ da^ʍ. Jiyoung ngã người ra sau, từ từ tận hưởng từng đợt kɧoáı ©ảʍ cuộn trào. Dù sao, điều này cũng rất tuyệt. Lưỡi cô luồn lách toàn bộ mọi thứ, cảm giác chân thật hơn khi cô mυ"ŧ một cách chậm rãi, rồi dừng lại ở đỉnh đầu. Jiyoung rùng mình, sướиɠ đến kì lạ.

Jiyoung: "Chết tiệt, cô BJ giỏi vậy... Đã từng làm cho tên khác rồi?"

Yoonji dừng lại, nhìn người hưởng thụ phía trên. Cô muốn lưu giữ lại khuôn mặt đó.

Yoonji: "Đây là lần đầu tiên"

Jiyoung ngại ngùng, xấu hổ: "Nếu mọi thứ cô đều trao tôi đầu tiên thì thật tốt"

Yoonji: "Bớt nói và tận hưởng đi"

Cô tiếp tục công việc dở dang. Tay nọ liên tục thao tác lên xuống còn bàn tay khác đang mân mê, vuốt ve đầu ngực nhỏ. Toàn bộ thân hình rắn chắc được cô dò xét cẩn thận, mọi cơ bắp của người đúng là một kiệt tác. Đều hoàn hảo đến từng chi tiết, rất vừa ý.

Jiyoung: "A ha, ưʍ...a... Yoonji, sướиɠ quá. Lưỡi cô, trơn và mềm thật"

Yoonji: "Sướиɠ thế sao?"

Jiyoung: "Ức. Muốn bắn ra trong miệng cô..."

Cũng hư hỏng có kém ai đâu?. Ngoài miệng thì than dừng, không chịu nổi, còn xéo xắt đòi méc anh trai. Giờ đã hứng tình đến lời dâʍ đãиɠ nào cũng nói ra được. Yoonji chậm rãi mυ"ŧ đến khi nào Jiyoung lêи đỉиɦ thì thôi.

Cảm nhận được cơn kɧoáı ©ảʍ đã đạt đến cao trào, Jiyoung không tự chủ dùng sức ấn mạnh miệng cô vào sâu hơn. Yoonji nhăn mài, khó thở, cổ họng đau rát khi bị vật lớn đâm. Chẳng ít lâu sau, Yoonji rời khỏi người anh, miệng đầy ấp tϊиɧ ŧяùиɠ của đối phương, mùi vị cũng không tệ, nồng và mặn.

Yoonji nhanh chóng nuốt "ực" một hơi. Cô thích biểu cảm khi lêи đỉиɦ của Jiyoung.

Yoonji: "Ngon đấy, sau này muốn tôi bú cho thì cứ đến đây!"

Jiyoung đầu óc quay cuồng nhìn người đang ngồi dưới nền gạch. Anh say sẫm mặt mài khi thấy dáng vẻ hư hỏng nuốt trọn tϊиɧ ɖϊ©h͙ một hơi vào bụng. Anh cắn chặt môi đến bật máu để thoát khỏi cơn say tình ban nãy.

Yoonji nói tiếp: "Nào, giờ có muốn tôi liếʍ nữa không?. C-c của anh cứng nữa rồi kìa!"

Jiyoung hoảng sợ: "Trời đất ơi, cứu tôi!"



Yoonji: "Anh có muốn đạt cực khoái không?. Tôi rất giỏi khuyếch trương lỗ hậu. Chỗ đấy có một tuyến tiền liệt nên còn sướиɠ hơn khi thủ da^ʍ đó"

Jiyoung đau khổ: "Thôi đi mà, làm ơn đi!"

Suốt một đêm, Yoonji chơi đùa thằng nhỏ khi nào chán thì đá anh ra khỏi phòng. Jiyoung không chịu được áp bức, kéo quần chạy mất không dám ngoái đầu. Từ đó cô được gán ghép cho biệt danh "Thánh nữ cυồиɠ ɖâʍ". Da^ʍ đến vô độ, xét cấp bậc cũng hơn Yoongi vài phần vì cô am hiểu kiến thức tìиɧ ɖu͙© hơn. Biết kí©ɧ ŧìиɧ chỗ nào, điểm nào mẫn cảm để người khác tận hưởng khoái lạc, còn Yoongi chỉ biết khuyếch trương xong đã nhanh nhẹn đè con người ta ra nện suốt đêm.

Jiyoung về phòng, bị ám ảnh suốt đêm với kɧoáı ©ảʍ cô mang tặng. Yoonji, cô ta luôn khiến anh điêu đứng. Trong chốc lát, thằng nhỏ không nghe lời dựng đứng lên như trụ trời. Jiyoung cắn môi khóc lóc, vỗ mạnh vào vũ khí gϊếŧ người.

Jiyoung: "Cái đồ hư hỏng. Mày khiến tao mất mặt quá!"

Sáng hôm sau.

Yoonji thả hồn theo gió, mái tóc đen óng mượt mà nhuộm hẳn sang màu vàng nhạt. Mà cho dù có nhuộm màu gì đi chăng nữa thì đều phù hợp. Giờ nhuộm màu sáng càng tôn lên chất cao quý, tiểu thư. Yoongi thấy cô rất lai Tây, dù cho sinh ra cùng một trứng nhưng có chút khác biệt, Yoonji vẻ mặt hiền dịu và có phần sắc nét hơn.

Yoonji đặt bó hoa trước mộ phần của mẹ, xung quanh bốn bề đều là núi non cây cỏ, trên thảo nguyên được trồng nhiều hoa hướng dương, cây nào cũng khoẻ mạnh, đều tràn đầy sức sống. Đưa mắt nhìn sang bia mộ chính mình, bức ảnh bé gái tên Min Yoonji được khắc trên đấy cùng nụ cười tươi năm xưa so với bây giờ không giống.

Yoonji: "Bên dưới lớp đất này có tro cốt không?"

Yoongi: "Không đâu. Vì biết em thích hoa ly nên anh chôn rất nhiều ở bên dưới. Lúc đó, anh còn chôn con gấu bông em thích đi cùng, sợ em cô đơn"

Yoonji: "Thật đúng ý em!"

Yoongi: "Yoonji, anh sẽ thuê người dỡ bỏ mộ này vì em đã quay về bên anh rồi!"

Yoonji chạm tay sờ nhẹ mộ mẹ, nụ cười ôn nhu chưa từng có dần xuất hiện. Đẹp tựa ánh nắng sương mai chiếu đến mùa đông, khắp nơi tràn ngập không khí ấm áp, nhiệt độ lạnh lẽo bị nụ cười hiền hoà ấy làm nóng.

Yoonji: "Anh hai này, em rất thích hoa ly. Đặc biệt là màu trắng, không chỉ thể hiện nỗi buồn, sự mất mác mà còn toát khí chất ít loài hoa nào sở hữu"

Không những vậy, hoa ly trắng mang ý nghĩa trong trắng, ngây thơ, thuần khiết ở tâm hồn người con gái. Vừa đẹp vừa trang trọng, đức hạnh và cao quý bởi vậy mà Yoonji mới thích. Hoa ly giống cô, vì sinh ra để chất chứa tâm sự và cả bi thương.

Yoonji: "Anh hai có nhớ mẹ không?"

Yoongi: "Anh rất nhớ!"

Yoonji: "Em cũng vậy. Được sinh ra là con của mẹ đúng thật là một điều vinh dự và đầy tự hào. Dẫu cho có chết đi rồi sinh ra bao lần, em cũng đều muốn được là con của mẹ..."

Yoongi mỉm cười. Hắn rất vui vì Yoonji bây giờ có suy nghĩ khác, là một cô gái dần lớn chứ không phải là một đứa bé hay chạy theo hắn đòi kẹo.

Yoonji trầm ngâm: "Mười ba năm nằm trên giường bệnh và chờ ngày quay trở lại Hàn Quốc không phải chuyện dễ dàng, đối với người có cuộc sống hạnh phúc thì như một cái chớp mắt, còn đối với người thiếu kiên nhẫn như em, tựa ngàn năm vậy!"

Yoongi: "Yoonji, hẵng là em rất đau khổ vì sự ra đi của mẹ, cả anh cũng thế, nhưng giờ em phải sống cho hiện thực, không thể đau khổ mãi thế này được!"

Yoonji cười mỉm: "Em biết, em đang cố gắng để sống. Mùa xuân đến, em lại sống, sống với hy vọng được sinh ra lần nữa..."

Yoongi: "Mùa xuân?. Em chờ mùa xuân để được sống. Vậy những mùa còn lại, em làm thế nào?"

Yoonji: "Thì em cố chịu đựng sống. Đã mười ba năm nay vẫn chờ đợi mùa xuân và gắng gượng tồn tại trong hạ, thu, đông. Em đã quen với điều này lâu rồi"

Yoongi khiêm tốn đứng dậy. Yoonji cũng đứng theo. Cả hai cứ như thế mà im lặng rời về biệt thự. Trong suốt quãng đường đi, không ai nói tiếng nào, cứ im lặng giống như hai người xa lạ. Yoongi ngoảnh đầu nhìn cô gái đang bước đi chậm rãi, lòng hắn nặng trĩu.

Yoongi bỗng nhiên hỏi: "Nhưng em biết không, mùa xuân đến rất nhanh và đi cùng rất nhanh. Em nghĩ em có thể chờ được bao lâu?. Cưỡng ép để sống được bao lâu?"

Yoonji: "Em không biết. Dù ra sao, cuộc sống em vẫn vậy, chẳng có gì đặc sắc để kể, chẳng có gì tốt đẹp để viết nên"

Yoongi lạnh nhạt đáp: "Vậy thì em cứ sống thế này đến lúc nhắm mắt đi!"

Yoonji: "Mùa xuân dù chỉ xuất hiện vỏn vẹn ba tháng nhưng em cũng sẽ sống vui vẻ như bao người vào những ngày đó, để sau khi chết em có thể ra đi thanh thản một chút..."

Yoongi trầm mặt: "Nhưng cuộc đời em chỉ có một lần để sống thôi. Ít nhất em cũng nên sống cho hạnh phúc chứ?"

[...]

Yoongi: "Em nhìn xem, vườn hoa nhỏ của mẹ dù đã qua mấy chục năm chúng vẫn vậy. Dù mùa đông lạnh lẽo nó cũng nở những cánh hoa tươi thắm, dù không còn sự chăm sóc của mẹ nó vẫn phát triển tươi tốt. Còn em, em như một cành cây khô cằn chờ đợi ngày chết của chính em!"

"Cô đúng là nhạt nhẽo. Khô khốc như cành cây kia vậy!" . Yoonji chợt nhớ anh.

Thật lạ, các cánh hoa hồng đậm của cây sơn trà và màu trắng tinh khiết của hoa trà mai. Tất cả đều hài hoà một cách lạ lùng. Cô im lặng, nghĩ ngợi đến lời anh. Lập tức bất giác mỉm cười.