Chương 9

“Chú Vân, việc kết hôn đó… Làm theo ý chú đi! Tên cô ấy… Tôi không muốn biết, tôi đồng ý kết hôn với cô ấy, hôn lễ càng nhanh càng tốt, mọi thứ tôi không để ý đâu”

Suốt một tháng ròng trừng phạt thảm khốc, cả Đông Nam Á, thậm chí Đài Loan, Nhật Bản, mặc dù chưa đến mức gió tanh mưa máu, nhưng là một kẻ thần hồn nát thần tính, hễ là kẻ có liên quan đến Hood hay Hoắc Đăng Anh đều bị dạy dỗ, bọn họ đều là những kẻ muốn liên hiệp với Hood đối phó với người của Hắc Môn, cho đến phút cuối cùng, bọn họ mới biết suy nghĩ của mình buồn cười đến mức nào, hơn nữa còn không biết tự lượng sức.

Muốn đối phó với Hắc Môn, bất luận họ có tập hợp lực lượng khổng lồ đến đâu cũng chỉ như trứng chọi đá, bọ ngựa đấu xe.

Đang thực hiện nhiệm vụ cuối cùng, Lãnh Tử Uyên cùng Dương Thiên và Yến Dự 3 người có chút thời gian nhàn hạ, ngồi ở lầu cuối tổng bộ, vô tâm thưởng thức hương vị cà phê thuần khiết trên bàn.

Trong lòng họ đều lo lắng cho Long Tề.

Trừ nghe tiến độ công việc của họ, anh căn bản không muốn gặp bất kỳ ai, nghe người giúp việc trong đại trạch nói cả ngày anh đều ở trong phòng, không cho phép bất cứ kẻ nào quấy rầy.

“Tề không sao chứ?” Giọng Yến Dự có vẻ bận tâm.

“Cậu nói thử xem” Lãnh Tử Uyên cười khổ nhíu mày hỏi ngược lại “Mấy năm qua, nhìn cậu ấy có vẻ dạo chơi nhân gian, thờ ơ với bất kỳ oanh oanh yến yến nào, nhưng kỳ thật là vì trong lòng đã có Đồng, cậu ấy không giống cậu, chưa hề từ bỏ việc tìm kiếm Đồng”

“Nhưng lúc cậu ấy vất vả tìm được người về thì lại hoàn toàn mất đi cô ấy” Dương Thiên cũng cười khổ, cảm thấy ông trời như đang đùa giỡn.

“Cho nên, chuyện hôn lễ này cậu ấy nghiêm túc đấy chứ?” Yến Dự không nhịn được hỏi tiếp.

“Mình nghĩ trong lòng cậu ấy đã quyết định, không ai có thể ngăn cản” Lãnh Tử Uyên thở dài, đối với người an hem này anh hiểu rất rõ.

Lời vừa dứt, điện thoại của Lãnh Tử Uyên đổ chuông, ba người đàn ông ba mặt nhìn nhau, anh bắt điện thoại, trong nháy mắt, thái độ trở nên vô cùng nghiêm túc…

……………….

Trên lễ đường trang nghiêm long trọng, hoa tươi được bố trí không hề dư thừa, khách khứa đều là những người quan trọng có thân cận với Hắc Môn, không phô trương như mọi người tưởng tượng, hôn lễ của môn chủ Hắc Môn đơn giản đến gần như mộc mạc.

Đây là lệnh của Long Tề, anh không cho bất cứ ai phô trương với chuyện kết hôn này, chỉ cần cử hành xong làm một bài thông báo cho những người không được mời là được.

Vậy mà, đứng trước thảm đỏ chờ đợi, cũng không phải chú rể, mặc lễ phục màu trắng, đầu cúi gằm, cô dâu không nói gì đứng trước thánh đường, đám Lãnh Tử Uyên đứng một bên, dùng ánh

mắt ý bảo đám bạn chuẩn bị ra ngoài tìm chú rể, đúng lúc này Long Tề đi vào.

Anh mặc toàn thân lễ phục đen, ngay cả cà vạt cũng màu đen, giống như cuộc hội tụ trước mắt này không phải hôn lễ mà là tang lễ.

Anh không nhìn cô dâu lấy một cái, đi qua thảm đỏ, đứng cùng cô trước thánh đường, không đợi mục sư mở miệng, liền nhấc bút ký tên mình dưới tờ hôn thú.

“Long tiên sinh…” Mục sư hơi ngạc nhiên với tình huống này.

“Tất cả các lễ nghi cắt bớt, bây giờ, tôi đã ký tên, nghi thức đã kết thúc được chưa?”

“Chưa, còn cần cô dâu ký tên” Mục sư nhìn về phía cô dâu, ý bảo cô ký vào.

Cô dâu gật đầu một cái, cầm bút ký tên mình lên tờ hôn thú, Long Tề cũng không thèm để ý, lạnh nhạt nhìn về phía trước, vẻ mặt vô cùng mất kiên nhẫn.

“Được chưa?” Anh không nhịn được nữa lên tiếng thúc giục.

“Được rồi, hai người đã là vợ chồng. Long tiên sinh, anh có thể hôn cô dâu.” Mục sư cười.

“Không cần, lấy nhẫn ra” Anh lấy chiếc nhẫn trong tay Lãnh Tử Uyên, thô bạo cầm tay cô dâu, xỏ vào ngón áp út của cô.

Tay cô bị anh bóp đau quá, không nhịn được kêu lên nho nhỏ, anh nghe thấy giọng cô, thô như mài cát.

“Đeo giúp tôi” Anh nhét chiếc nhẫn nam vào tay cô, lạnh lùng ra lệnh.

Tay cô dâu hơi run, trong lòng dường như hơi căng thẳng, rốt cuộc cô đeo nhẫn lên cho anh, lập tức thấy anh lạnh lùng rút tay lại, không muốn đυ.ng chạm với cô thêm chút nào nữa.

Anh quay đầu nở một nụ cười lạnh nhạt vô tình nói với mọi người “Tôi đã cưới cô ấy, đã xong nghĩa vụ”

Nói xong, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, anh đi ra khỏi thảm đỏ, rời lễ đường.

Lãnh Tử Uyên thấy Long Tề không thèm quay lại đã bỏ đi, trong lòng quýnh lên, nói khẽ với cô dâu: “Cậu ấy căn bản cũng không biết, để tôi đi nói…”

“Không cần, để cho anh ấy đi đi! Nếu anh ấy không tự nguyện, tất cả cũng không có ý nghĩa.” Giọng nói của cô dâu khàn khàn khác thường, như một bà lão 80 tuổi.

Lãnh Tử Uyên và đám bạn nhìn nhau, không hẹn mà cùng bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, nghĩ thầm người trong cuộc cũng nói như vậy, bọn họ đành bó tay, im lặng xem mọi chuyện phát triển.

……………….

Mặc dù là phòng của cô dâu mới, nhưng gian phòng cũng không được trang trí đặc biệt gì, hoàn toàn có thể nhận thấy chú rể không thèm để ý gì tới hôn lễ này, người làm không có mệnh lệnh của anh, không dám động đến căn phòng này.

Đèn trong phòng sáng trưng, ánh sáng vàng chiếu sáng từng chỗ trong phòng, không chỗ nào nhìn thấy bóng người, hoàn toàn như muốn lẩn tránh bóng tối.

Cô gái đứng bên cửa sổ sát đất, nhìn trăng sáng bên ngoài, trong lòng không khỏi suy nghĩ, rốt cuộc Long Tề muốn cưới cô là vì cái gì?

Anh không thèm tới căn phòng này, anh cưới cô cũng chỉ vì xem cô như một chiếc bình hoa làm đồ trang trí thôi sao?

Buồn cười nhất chính là cô đã không còn xinh đẹp, sợ là không đủ tư cách để làm 1 cái bình hoa trưng bày nữa.

Cô nhẹ nhàng thở dài, đưa tay ôm lấy trán, vết thương vẫn truyền đến từng cơn đau nhói, nhưng sự đau đớn này còn kém xa nỗi đau trong lòng.

“Anh đã không quan tâm đến em, vậy anh lấy em làm gì?” Giọng nói khàn khàn nhẹ nhàng vang vọng trong đêm trăng yên tĩnh, nghe vô cùng bi thương.

Vẫn là ánh trăng sáng ấy, chiếu vào phòng một tòa nhà khác, Long Tề cũng không có hứng xem trăng sáng, anh nằm sấp trên giường, bên cạnh anh bày ra một bộ váy ngắn màu trắng.

Hôm nay, những người ở Milan đã sửa lại bộ váy đưa tới, đồ được mang tới, nhưng không còn chủ nhân để mặc nó.

Tay anh vuốt ve những sợi tơ mềm nhẵn trên bộ váy, nhớ đến nguyên nhân ngày đó kiên trì muốn tạo ra bộ lễ phục này, bởi vì, Đồng mặc bộ váy này vào, sẽ trở thành cô dâu xinh đẹp nhất thế giới này.

Còn nhớ rõ khi anh ký biên lai, cô vẫn còn muố ngăn lại, cặp mắt to đen trắng rõ ràng trợn tròn, nhìn anh chằm chằm, khi nhìn tổng số tiền cô giận dỗi hai ngày không nói chuyện với anh, muốn anh thề từ sau sẽ không vì cô phung phí nữa thì mới nở nụ cười.

Một chút tiền so với bóng dáng cô mặc bộ lễ phục xinh đẹp căn bản không là cái gì, nhưng chính là cô, vĩnh viễn không muốn anh vì cô làm nhiều thứ, vì thế lại khiến anh thương tiếc.

“Đồng, em biết không? Anh đã cưới một người phụ nữ, anh thậm chí không quan tâm cô ta là ai, bởi vì đời này trừ em ra, anh không thể thích được người thứ hai, bất luận ai đối với anh cũng như nhau, em biết không? Anh rất nhớ em…”