Chương 6

“Đứng lại” Anh đứng ở cuối hành lang gọi cô, giọng nói mạnh mẽ như ma chú khiến cô chết đứng tại chỗ, cô không quay đầu lại, hít sâu vài cái bình ổn nhịp tim đang nhảy loạn.

Cô không muốn tiếp tục chạy trốn nữa, càng như vậy càng chứng tỏ cô đang chột dạ, vô cùng nhếch nhác.

“Vừa rồi, em đã nghe thấy những gì anh nói rồi sao?” Long Tề nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, không loanh quanh hỏi thẳng vào vấn đề.

“Tôi chẳng nghe thấy gì cả” Cô bảo thủ với câu trả lời của mình, làm ra vẻ rất bình tĩnh, nhưng tim cô vẫn đang đập thình thình như trống, mỗi nhịp đều khiến cô đinh tai nhức óc.

“Anh còn đang sợ em nói đã nghe thấy hết” Anh khẽ cười hai tiếng “Nếu em là Lý Anh Đồng, vừa rồi nghe anh nói với Uyên như vậy lẽ ra phải tức giận, hơn nữa sẽ tìm anh lý luận, nhưng em lại chột dạ, chứng tỏ em không phải là Lý Anh Đồng”

Sự suy đoán của anh khiến trái tim cô lạnh cứng, đúng vậy, cô đã phạm một sai lầm lớn, cô nên tìm anh lý luận, lý luận tại sao tự tiện xem cô như một người khác, nhưng cô lại không làm thế.

“Lý Anh Đồng đã sớm chết rồi, tám năm trước cô ấy đã bỏ mạng trong vụ bắt cóc tống tiền, cho nên đứng trước mặt anh bây giờ không thể nào là Lý Anh Đồng được”

Đây chính là tài liệu bí mật cuối cùng mà anh nhận được, tám năm trước trong một vụ bắt cóc, con tin Lý Anh Đồng mới 15 tuổi đã bị gϊếŧ, vợ chồng Lý thị đau đớn muốn chết, người phụ trách vụ án lúc đó là Hood không đành lòng nhìn họ đau khổ như vậy, cho nên vừa thu nhận cô đã để cô làm con gái họ.

Đây cũng chính là lý do tại sao lúc bắt đầu điều tra anh đã gặp sai lầm, bời vì trong những năm qua, cô vẫn sống bằng thân phận của Lý Anh Đồng.

“Anh không có chứng cứ, đừng nguyền rủa người khác lung tung, tôi không chết, tôi vẫn còn sống lù lù ở đây.” Cô đột nhiên quay đầu lại mới phát hiện anh không biết từ lúc nào đã đi gần sát tới sau cô, làm cô giật mình, vừa định né tránh đã bị anh mạnh mẽ tóm lấy cổ tay không thể động đậy.

“Đúng vậy, em không chết, Đồng, nếu người chết là em, anh thật sự không biết sẽ phải làm gì, cũng may, người chết không phải là em”

“Tôi không phải là Đỗ Lượng Đồng, không phải”

Long Tề cũng không phản bác cách nói này, đôi mắt sắc bén chăm chú nhìn vào khuôn mặt cô, trong đó cất giấu một sự thâm tình dịu dàng khiến người ta tan nát cõi lòng.

“Tại sao không thừa nhận anh?” Giọng nói trầm thấp vang vọng từng câu từng chữ trong sự im lặng của hai người như găm vào lòng cô.

Lời của anh khiến trái tim đang cố giả bộ không biết gì của cô tê dại.

Anh khẳng định như vậy, câu nói kia là hỏi cô, hỏi Đỗ Lượng Đồng, muốn cô cho anh một sự công bằng, còn cô thì muốn giả vờ ngu ngốc, trái tim cũng nghẹn ngào.

“Em không dám”

Lời vừa nói ra, nước mắt cô cũng tuôn rơi, cô cũng nhìn anh, những năm qua, gương mặt anh luôn ở trong tim cô.

Cô đã từng nghĩ mình sẽ không còn gặp lại anh nữa, hình ảnh xưa cũ trong một đêm khuya thanh vắng cứ lởn vởn trong lòng cô, một bé gái nhỏ ngây ngốc vui vẻ chạy theo sau một cậu thanh niên cao lớn, lúc ấy cô còn nhỏ không biết mình đã có hôn ước với một người đàn ông khác.

Hình ảnh đó cũng luôn luôn ở trong lòng Long Tề, có mấy năm, tiểu cô nương kia luôn theo sau lưng anh, như keo da trâu không dứt ra được.

…………………………..

Nhưng lúc phát hiện thì đã đến phiên anh đuổi theo cô, đã bao nhiêu năm, anh gần như đã sắp nản lòng, cô đứng đây chính là món quà lớn nhất mà ông trời ban tặng cho anh.

“Tại sao ngày đó em lại đi?” Câu hỏi này nhiều năm qua anh vẫn không thể quên được.

Đã

có lần anh cho là cô bỏ trốn, vì đồng ý với cô, anh đã đi dạo một vòng trước quỷ môn quan, cô cũng thiếu chút nữa là một trong những nghi phạm hại chết anh, cho đến khi bắt được Đỗ Hạo Tùng mới từ lời khai của hắn biết được cô hoàn toàn không biết gì về chuyện thuyền sẽ nổ tung.

“Em sợ liên lụy đến anh, anh quá thương em, khiến em sợ hãi, sợ anh sẽ vì em gặp nguy hiểm, anh luôn đồng ý với mọi yêu cầu của em, mà em, cũng không phân biệt được rốt cuộc chuyện gì có thể khiến anh nguy hiểm”

“Đó là vì em còn quá nhỏ”

Mặc dù đã từng vì nổ thuyền suýt bỏ mạng, nhưng anh không hề trách cô, lỗi là ở người chú muốn lợi dụng cô, cô chỉ là quá đơn giản không hiểu được lòng người hiểm ác.

“Không, đó cũng không đơn giản là vì lúc đó em còn nhỏ, mà là chúng ta quá mức gần gũi, gần đến mức không thế được quanh chúng ta có bao nhiêu nguy hiểm, em sẽ hại chết anh, nếu tiếp tục như vậy, cuối cùng sẽ có ngày hại chết anh”

Đây là điều cô sợ nhất, cũng là việc cô không muốn thấy nhất.

Nghe xong những lời cô nói, Long Tề chợt nở một nụ cười, trong nét cười hiện lên sự đau khổ “Cô bé kia sao trong đầu lại nghĩ những chuyện phức tạp như thế, mà anh lại không đoán ra, có thể thấy, anh cũng không hiểu em như trong tưởng tượng, có phải không?”

“Xin anh đừng nói như vậy”

“Nếu không thì em bảo anh phải nói thế nào?” Anh khẽ nâng cao âm lượng, tròng mắt sắc bén nhìn cô chăm chú, thấy cô cắn môi, vẻ mặt yếu ớt muốn khóc, rốt cuộc vẫn không đành lòng ôm cô vào ngực, bàn tay vuốt ve mái tóc dài mượt của cô.

“Em biết những năm qua anh nhớ em nhiều đến mức nào không? Anh nhớ em, Đồng, không ngày nào anh không nhớ em, không muốn đi tìm em, em có biết không?”

“Em thà để anh quên em, từ đầu đến cuối, em đều không phải là của anh”

“Nhưng từ đầu đến cuối anh đều không muốn tặng em cho người khác”

“Em biết thế”

“Nhưng chính em lại tránh né anh” Giọng anh khàn khàn như đang trần thuật, lại giống như đang lên án cô.

“Bởi vì em không muốn…”

“Đủ rồi, đừng nói thêm gì nữa” Anh không nói gì hôn lên môi cô, cuồng nhiệt đòi hỏi, hai cánh tay ôm cô thật chặt như muốn hòa cô vào thân thể mình.

“Ưm”

Cô khó khăn phát ra mấy tiếng, đưa tay kháng cự, trong lòng cảm giác mình như một cánh hoa mỏng manh trong chớp mắt sẽ bị anh giày xéo nát bấy.

“Tại sao muốn cự tuyệt anh?” Hơi thở anh trở nên gấp gáp, hết lần này đến lần khác không ngừng hôn cô, giống như thưởng thức ngàn vạn lần cũng không đủ.

Đỗ Lượng Đồng cũng bị lây sự cuồng nhiệt của anh, cô từ từ trở nên bất lực chống cự, một cái giác trống rỗng đói khát từ bụng cô lan ra, chiếm cứ mọi giác quan của cô.

“Ở đây có người làm… Chúng ta trở về phòng… đi” Anh không ngừng hôn khiến cô mất bao công sức mới nói hết lời.

“Nhiệm vụ này anh rất vui lòng làm theo”

Anh mỉm cười, ôm cô về phòng mình, dọc đường đi vẫn không ngừng hôn, làm cho cái miệng nhỏ nhắn mềm mại của cô sưng phồng lên.

Mới vào, anh đã đè cô lên cửa, hung hăng mυ"ŧ mát đôi môi của cô, bàn tay có vẻ thô lỗ cởϊ qυầи áo trên người cô, không thể đợi thêm một phút nào nữa.

“Tề…”

Cô không nhịn được rên lên một tiếng tựa như hơi sức toàn thân đều bị rút cạn, hai chân mềm nhũn như bông vải, nếu không có anh chống đỡ, cô nghi ngờ liệu mình có thể đứng được hay không.

Anh vuốt ve thân thể cô, như muốn cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của cô.

Thay vì nói họ đang thể hiện sự ham muốn, đúng hơn phải nói là họ đang cảm thụ tình yêu say đắm của nhau.

“A…”

“Tề… Tề”

Cô gọi anh, như thể đây là thời khắc duy nhất có thể nói ra chữ này, cũng là đang thúc giục sự vội vã của anh, nói cô không muốn chờ đợi nữa, muốn được anh lấp đầy.

“A…”

Cô khẽ rên lên một tiếng, còn chưa kịp thích ứng, anh đã bắt đầu chuyển động, mới đầu, cô cảm thấy hơi đau, nhưng ngay sau đó, kɧoáı ©ảʍ lớn hơn ùa đến khiến cô hoàn toàn điên cuồng.

Cô bất lực vặn nâng mi tâm, cảm giác trong người từng đợt từng đợt kɧoáı ©ảʍ xô tới, giống như phát hỏa, co rút mãnh liệt tựa như cô sắp chống đỡ không nổi nữa.

“Đồng…”

Đỗ Lượng Đồng gần như giắt trên người anh, hoàn toàn phụ thuộc vào anh, ham muốn trong cơ thể cô cùng với kɧoáı ©ảʍ của anh không ngừng tăng cao.

Cô cảm giác mình sắp bị anh làm hư, giờ phút này cô chỉ muốn yêu thương hết mình, không muốn nghĩ đến điều gì khác.

Sau một lúc lâu, anh chậm rãi rút ra khỏi cơ thể cô, nhất thời mất đi cái phụ thuộc, hai chân cô mềm nhũn, sắp té quỳ xuống, nhưng chỉ một giây sau đã bị anh vươn tay kéo vào ngực.

“Em không sao…” Cô yếu ớt trả lời, đôi tay vắt

lên bờ vai rộng bền chắc của anh.

Cô vẫn chưa hết run rẩy, anh đột ngột cho cô quá nhiều, thân thể đến giờ vẫn có cảm giác bị xé rách, đó là dấu vết lửa nóng anh in thật sâu trong cơ thể cô.

“Xin lỗi, anh không làm sao kiềm chế được mình, sau này sẽ không như thế nữa” Anh ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang yếu ớt cười của cô, khẽ hôn lên đôi mắt.

“Em không thích thế, vì em cũng muốn anh.” Cô đưa tay vuốt ve khuôn mặt tuấn mỹ của anh “Tề, có lúc em thật ghen tị với đôi mắt anh, cái mũi anh, bất kỳ bộ phận nào trên người anh em cũng đều ghen tỵ, bởi vì chúng có thể luôn ở trên người anh, như hình với bóng.”

Nói xong, cô lao vào trong ngực anh, hai tay ôm chặt lấy vòng eo tráng kiện của anh, tựa như cũng muốn dính lấy anh như hình với bóng.

“Ngốc ạ, anh không cần nhiều hơn một đôi mắt, nhiều hơn một cái mũi, anh muốn em là em, tất cả những thứ trên người anh, kể cả tính mạng của anh đều không quan trọng bằng cô gái nhỏ của anh.”

Anh nhấc bổng cô, đặt lên giường, nửa quỳ trên giường như sung bái lại như thương thức gương

mặt xinh đẹp cùng dáng người nóng bỏng của cô.

Cô bị ánh mắt đăm chiêu của anh làm cho thẹn thùng, giơ tay ôm chặt cổ anh, để anh nằm trên người mình, nghiêng đầu khẽ hôn lên má, vô cùng không muốn rời xa.

“Nói cho anh biết mấy năm qua em sống thế nào?”

“Em…sau khi rời khỏi Hongkong, đến Đài Loan, trên đường gặp một chị hơn chúng ta hai tuổi đang bị một người đàn ông quấy rối, lúc em định cứu chị ấy thì cảnh sát xuất hiện, lần đầu tiên giúp đớ một người, không thành công, lại bị liên lụy phải đến đồn cảnh sát, ở đó, em gặp được cha nuôi. Khi biết em không có chỗ nào trú chân, đúng lúc con gái Lý gia lại mới mất quá đau thương, mẹ Lý ở đồn cảnh sát cứ níu lấy em, một mực nói em là con gái bà, ba Lý nhìn thấy vợ không còn lý trí, không nớ ngăn cản, muốn em bất luận thế nào cũng phải giúp ông, cho nên em đã thành con gái Lý gia từ đó đến giờ.”

“Anh chưa từng nghĩ em sẽ đổi thân phận, lại xuất hiện trước mặt anh.” Nói xong, anh siết chặt cánh tay, ghì cô thật chắc.

“Em không cố y

lừa gạt anh, chỉ là…” Cô dường như bị bịt miệng không thể thở nổi, nhưng trong lòng cảm giác thật ngọt ngào.

“Đều đã qua rồi” Anh nhẹ nhàng ngắt lời cô, không nói câu nào ôm lấy cô, dường như cho đến tận giây phút này, anh vẫn không thể tin nổi là cô bé của anh đang ở sống sờ sờ, ở trong ngực anh…

……………..

Nghe đồn Long Tề đến Châu Âu, gần như đám danh gia quyền quý các nước đều ra sức mời anh, hi vọng có cơ hội tạo lập quan hệ với Hắc Môn, sau này có thể dễ bề làm việc.

Nhưng anh căn bản không đồng ý bất kỳ lời mời nào, mấy ngày nay chỉ muốn ở bên cạnh Đỗ Lượng Đồng, như thể chỉ cần có cô, đến ăn ngủ cũng có thể bớt đi.

“Từ chối đi, tôi không muốn đi”

Long Tề xem qua thiệp mời thuộc hạ đưa tới, tiện tay ném lên bàn “Tin tức của mấy kẻ này cũng thật nhanh nhạy, xem ra hành tung của tôi vẫn chưa được giấu kỹ”

Anh biết kể cả Lãnh Tử Uyên không nói ra, tin tức anh đến đây sớm muộn cũng bị truyền đi, nhưng bây giờ anh cũng không có tâm tình đi làm bất cứ chuyện gì.

Kiếm Lãng gật đầu nhận lệnh, cầm thiệp mời quay người đi ra, trước khi ra khỏi cửa gặp phải Đỗ Lượng Đồng đang muốn đi vào, hai người gật đầu, không nói câu gì đi lướt qua nhau.

Cô không cần hỏi cũng biết Long Tề vừa từ chối một lời hẹn gặp, đây cũng không phải là chuyện đáng ngại cho lắm, nhưng thấy anh chậm chạp không muốn quyết định trở về Hongkong, lại không muốn làm bất cứ việc gì, với thân phận của mình không cho phép anh tùy hứng lâu như vậy.

“Đến đây đi” Vừa thấy cô, vẻ mặt anh lập tức trở nên dịu dàng, anh mở rộng cánh tay về phía cô, ý bảo cô ngồi vào lòng mình.

Cô nghe lời chui vào lòng anh, vành tai chạm vào tóc mai của anh, nhẹ nhàng cười “Lần này, lại có đại nhân vật nào muốn gặp anh thế?”

“Anh không nhớ rõ, việc này có gì quan trọng?” Anh hôn lên khuôn mặt cô, không chút để ý trả lời.

“Tại sao anh không đồng ý? Chẳng lẽ, anh vẫn sợ em chạy mất à?” Hỏi xong, cô ngước mắt nhìn anh, phát hiện thái độ của anh giống như cô đã suy đoán, anh không muốn rời cô nửa bước. “Anh cứ đi đi. Anh thấy đấy, em sẽ ngoan ngoãn ở đây, sẽ không biến mất”

Anh cong môi để lộ một nụ cười, vẻ mặt không tin tưởng như muốn nói “Em có tiền lệ, đừng mơ tưởng anh sẽ tin tưởng em”

Đỗ Lượng Đồng nhìn biểu hiện của anh, trong lòng không khỏi bực mình, nhưng vì sự chỉ trích của anh

cô không thể phản bác cho nên không nói được gì.

Long Tề thấy vẻ mặt buồn bực tức giận đáng yêu của cô, không nhịn được vươn tay ôm cô vào lòng, hôn nhẹ lên mái tóc mềm mại “Anh sẽ không làm chậm trễ chính sự, em cứ yên tâm”

Cho dù chính miệng anh bảo đàm, cô vẫn chưa tin, đôi mắt đẹp trừng lên như một cái chuông đồng lớn, không hề chớp mắt nhìn anh chăm chú.

“Em không tin anh?” Anh nhếch mày, gõ nhẹ vào giữa trán cô.

Cô ôm cái trán bị anh làm đau, nghiêm túc nói “Em tuyệt đối không muốn làm trở ngại anh, không muốn làm chướng ngại vật của anh”

“Ngốc ạ, nếu em không ở đây mới thật sự là quấy nhiễu lớn nhất của anh” Anh bật cười không dứt, bàn tay vuốt ve mái tóc đen, đè khuôn mặt nhỏ nhắn của cô xuống, hôn lên môi cô.

Nụ hôn của anh luôn khiến cô ý loạn tình mê, nhưng trong lòng Đỗ Lượng Đồng luôn có một vướng mắc không sao quên được, cô xoay lại ôm lấy anh, hôn đáp lại, nụ hôn nóng bỏng của hai người càng sâu hơn.

Rất lâu sau, anh mới lưu luyến buông cô ra “Anh rất thích cảm giác hôn em, anh nghĩ nếu không được hôn em chính là trừng phạt lớn nhất đời anh”

“Em nhớ kỹ rồi, anh coi chừng đó” Cô bướng bỉnh nói, khi anh còn muốn hôn tiếp cô cố ý né tránh không để ý đến anh, hai người vui vẻ cười đùa, tiếng cười vang xa, rất xa…