Bảo Nam trong một ngày bị hai thằng con trai nhìn thấy thứ không nên thấy, đúng là không còn chút mặt mũi nào nữa. Nó xấu hổ chạy vội về phòng rồi vùi đầu vào chăn, không ngừng lăn qua lăn lại đầy bối rối. Tự dưng lại xảy ra chuyện như vậy, thử hỏi sau này Bảo Nam phải dùng bộ dạng gì để đối mặt với hai tên nhóc đó nữa đây?
-Tôi về rồi này!
Vũ Hoàng đột nhiên tung cửa bước vào, thân thiện chào hỏi nhưng lại chẳng được hồi đáp. Cậu khẽ nhíu mày đưa mắt nhìn sang giường Bảo Nam, lúc này chỉ thấy một đống chăn bùi nhùi đang điên cuồng lăn qua lăn lại. Vũ Hoàng cố gắng nhịn cười, thản nhiên bước về giường mình ngồi cởi giày, tiếp tục nói vọng sang:
-Tôi vừa báo với anh Trường là mấy hôm nay cậu bị cảm, không thể dang nắng nhiều. Thế nên tạm thời cậu đừng đến câu lạc bộ, có tình cờ gặp anh ấy trong trường cũng phải giả vờ bệnh tật cho giống vào, biết chưa?
Mặc cho Vũ Hoàng nói nhiều như vậy, cái giường bên vẫn không có chút tín hiệu nào, khiến cậu bắt đầu cảm thấy hơi bực dọc. “Cô nhóc này lại dám lơ mình sao? Uổng công mình đã lo lắng cho cậu ta như vậy”.
Bảo Nam hiện giờ vẫn nằm trong chăn, hai tay đang đặt lên ngực cốt là để bắt quả tim đang đập loạn xạ của mình phải ngoan ngoãn nghe lời. Mà tên nhóc bên ngoài đã đi đâu rồi không biết, tại sao đột nhiên lại im ắng như vậy?
Cuối cùng, vì không chịu nổi tò mò nên Bảo Nam khẽ khàng hé mở chăn ra, đưa mắt nhìn sang giường Vũ Hoàng. “Á”, một âm thanh chấn động đột ngột vang lên, Bảo Nam theo phản xạ thu ngay vào một góc, bởi Vũ Hoàng hiện đang ở ngay trước mặt, cứ không ngừng nhìn chằm chằm vào nó.
-Cậu là đang thấy ma à, sao lại hét lên hãi hùng vậy hả? Vũ Hoàng đưa tay ngoái tai, giả vờ nhăn nhó thảm hại như thể bản thân đang bị tra tấn.
-Ai bảo cậu khi không xuất hiện trước mặt tôi làm gì! Bảo Nam giữ chặt chăn trong tay, gắt lên. Định hù chết tôi à?
-Trông tôi rảnh rỗi vậy sao? Vũ Hoàng vẫn không dời mắt khỏi Bảo Nam, lạnh nhạt nói. Cậu đó, còn không mau trả lại áo cho tôi đi!
-Cái này... Bảo Nam lúng túng nhìn xuống, guơng mặt bắt đầu đỏ ửng. Để từ từ tôi trả...
-Tùy cậu thôi, nhưng mà nhớ giặt cho sạch đấy! Vũ Hoàng thản nhiên đứng dậy, rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh. À, mà cậu thôi cái trò bày đặt xấu hổ ấy đi. Cũng có gì để tôi xem đâu…
-Cậu!
Bảo Nam tức giận hét lên, nhưng tên khốn Vũ Hoàng đã bỏ đi một nước, chẳng mảy may quan tâm gì đến quả bom đang chuẩn bị phát nổ sau lưng cậu. Bảo Nam khẽ đưa mắt nhìn xuống ngực, cảm thấy rất ấm ức. “Còn dám bảo mình không có gì, cái tên biếи ŧɦái này. Rõ ràng là khi nãy cậu ta nhìn không chớp mắt, sao lại có thể tráo trở như thế được. Thật tức chết mất!”.
Bảo Nam một mình ôm đống bực dọc đó, tiếp tục vùi đầu vào chăn ngủ cho đến khi trời sập tối. Lúc mở chăn ra, nó nhìn thấy Vũ Hoàng đã yên vị trên giường, đang thản nhiên vừa đọc sách vừa nghe nhạc. Mặc kệ cậu ta, Bảo Nam đứng dậy đi thẳng vào nhà vệ sinh để tắm táp sau một ngày mệt nhoài vì chuỗi sự cố kinh hoàng này. Xong xuôi, nó giặt luôn cái áo thun của Vũ Hoàng, rồi bất giác mỉm cười thật khẽ. “Thật ra hôm nay mình vẫn chưa kịp cảm ơn cậu ta”.
Lúc Bảo Nam bước ra ngoài thì Vũ Hoàng đã ngủ tự khi nào, chắc là do hôm nay bị Duy Trường dần cho tơi tả. Nó rón rén bước về giường mình lấy ít tiền để ra canteen mua đồ ăn tối, rồi khẽ mỉm cười nhìn tên nhóc đang say ngủ trước mặt. Có lẽ trưa giờ cậu ta vẫn chưa ăn gì đâu.
Sau một hồi lăn lê ngoài canteen, Bảo Nam tươi tỉnh mang theo hai túi đồ ăn và nước uống về phòng. Không ngờ đến nơi thì Vũ Hoàng vẫn còn đang say ngủ, hoàn toàn không biết gì đến sự tồn tại của nó.
-Tên này hằng ngày luôn lớn tiếng mắng mình ngủ nhiều. Hôm nay xem ai mới thật sự là heo đây?
Bảo Nam khẽ cười thầm trong bụng rồi để hai túi đồ ăn xuống bàn, tiến lại gần định cốc đầu Vũ Hoàng vì tội dám trêu chọc mình. Nhưng nó chưa kịp thực hiện cái mưu đồ đen tối đó thì đã nghe tim đập liên hồi. Bảo Nam không kìm được lòng, bất giác ngồi xuống bên cạnh Vũ Hoàng, nhìn chằm chằm vào gương mặt đẹp như tạc đang say ngủ của cậu. Đôi hàng mi đang khép hờ và cánh mũi cứ phập phồng theo từng nhịp thở này, đúng là khiến cho người ta điên đảo. Bảo Nam cứ thế nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ấy, không chú ý rằng bàn tay phải của mình tự lúc nào đã khẽ nâng lên, rồi nhẹ nhàng chạm vào bờ môi cậu. Cùng lúc ấy, Vũ Hoàng đột nhiên nhíu mày, hai mắt cũng đồng loạt mở ra nhìn chằm chằm vào Bảo Nam khiến nó hoảng hồn rụt tay lại, cảm thấy bản thân đang làm một việc vô cùng sai trái.
Một nụ cười nhạt khẽ nở ra từ khóe miệng Vũ Hoàng, rồi đôi tay rắn chắc của cậu đột ngột kéo Bảo Nam ngã vào lòng mình. Mọi chuyện diễn ra bất ngờ đến nỗi nó không còn biết phải phản ứng thế nào nữa, chỉ kịp nhắm tịt mắt lại, cả người cứng đờ khi nghe giọng Vũ Hoàng vang lên trầm ấm bên tai:
-Trần Bảo Nam, cậu thích tôi rồi, đúng không?