Chương 16: Vui vẻ

Ngày hôm sau thời điểm Ôn Nam tỉnh lại thì Đàm Khôn Trạch đã đi ra ngoài, bà nội ngồi ở dưới mái hiên nhặt rau, thấy Ôn Nam ra tới thì cười tủm tỉm, nói với cậu trong phòng bếp có đồ ăn sáng vẫn đang hâm nóng ở trong nồi.

Ôn Nam vào bếp mở nồi cầm lấy một bắp ngô nóng hầm hập, cậu thật cẩn thận mà phủng trong lòng bàn tay đi ra hiên, bà nội đã đặt một chiếc ghế nhỏ ở bên cạnh mình, Ôn Nam liền ngoan ngoãn mà ở bên cạnh bà ngồi xuống vừa nhìn bà nhặt rau vừa gặm ngô.

Thấy ngón tay của cậu bị nóng đến hồng hồng, bà liền bảo cậu.

“Con đi nhà bếp lấy căn chiếc đũa xuyết khởi ăn.”

Nhưng Ôn Nam lại nghe không hiểu lắm, cậu chỉ cười toe rồi nói.

“Ăn ngon lắm ạ!”

Bà nội cười đến nếp nhăn đều rõ ràng rất nhiều, trong lòng chỉ cảm thấy đứa nhỏ này lại ngoan lại thuận mắt, cũng không biết tiểu Trạch từ chỗ nào mang về tới, ngày hôm qua khi ăn cơm thấy cả hai là bộ dáng thân mật trong lòng lại là có chút không quá vui mừng.

Bàn tay khô gầy che kín những nốt đốm đồi mồi giơ lên ở giữa không trung, mặt trên móng tay còn dính chút nhựa rau, lão nhân theo thói quen giống như trước đây tính đi sờ mặt hài tử, phát hiện đứa trẻ ngồi ở trước mặt mình trên mặt trắng nõn hồng nhuận, không giống tiểu Trạch cái kia đứa bé khi còn nhỏ luôn làm một thân dơ hề hề mà chạy về nhà.

Ôn Nam lại nâng lên tay nắm lấy bàn tay đang sờ mặt mình của bà nội, lòng bàn tay cùng mu bàn tay đều là ấm.

"Bà nội tay thật là ấm.”

“Con cũng không sợ phiền, tay người thì tay ai chả ấm.”

Lão nhân nhéo đầu ngón tay nóng hồng của Ôn Nam, sờ xuống dưới một chút lại là hơi lạnh.

“Con có phải hay không tối hôm qua bị nhiễm lạnh, tay thấm thật sự.”

Ôn Nam câu này lại nghe hiểu, cho nên hơi hơi đỏ mặt, tối hôm qua cả đêm cậu đều được Đàm Khôn Trạch ôm ngủ lòng, căn bản không cảm giác được một chút lạnh nào.

“Không có, từ trước đến giờ nhiệt độ cơ thể của con vẫn luôn thấp hơn mọi người.”

“Tiểu Trạch từ nhỏ trên người liền nóng hơn người khác, khi còn nhỏ đi ra ngoài hỗn xong trở về là cả một thân mồ hôi, mặt mày đỏ bừng cứ như phát sốt.”

Ôn Nam tán đồng gật gật đầu, học bà nội niệm hai chữ “Tiểu Trạch”, xong lại nhịn không được trộm cười rộ lên.

Cuộc đối thoại giữa một già một trẻ còn câu được câu không mà tiếp tục, Ôn Nam một cái bắp ngô còn chưa có ăn xong thì Đàm Khôn Trạch đã trở lại, trên vai anh vác hai bao xi măng, trong tay lại xách theo một cái túi to đồ vật. Ôn Nam chạy đến trước mặt anh, Đàm Khôn Trạch đem túi trong tay cho cậu, bên trong tất cả đều là hạt giống hoa cỏ.

Xi măng bị thả ở trên mặt đất, Ôn Nam nhìn đến mồ hôi nhỏ giọt trên trán Đàm Khôn Trạch thì rất đau lòng, xe không chạy vào được đến cổng chỉ có thể đỗ tít ở bên ngoài đường nhỏ, đi tới cũng rất mệt, chính mình chẳng qua tùy tiện nói nói, nhưng không ngờ mới sáng sớm anh lại đi mua thật.

Đàm Khôn Trạch đem áo ngoài cởi ra tùy ý lau đi mồ hôi trên mặt, thấy Ôn Nam nhấp môi bộ dáng muốn nói lại thôi làm anh thật sự tưởng tiến lên đi hôn cậu một cái, nhưng ngại bà nội còn ở bên cạnh liền từ bỏ, anh nói với cậu.

“Ngoan, đi lấy khăn mặt cho anh.”

Ôn Nam cầm lấy áo của anh xoay người đi lên phòng, đầy mặt tươi cười mà đối với bà nội vẫn còn không biết tình hình lớn tiếng nói.

“Bà ơi, bọn con chuẩn bị đem sân lấy tới trồng hoa!”

Lão nhân cũng bị Ôn Nam tươi cười cảm nhiễm đến cười rộ lên, cũng lớn tiếng trả lời.

“Các con người trẻ tuổi thích là được!”

Kế tiếp việc sửa sang lại sân mỗi một bước đều là dựa theo ý tưởng của Ôn Nam mà tiến hành, chẳng qua Đàm Khôn Trạch là sức lao động chính, mà cậu đứng ở bên cạnh cái miệng nhỏ ngậm ống hút mυ"ŧ nước đá mà chỉ huy, cậu cũng thật sự tưởng hỗ trợ làm việc, nhưng kết quả lại bị Đàm Khôn Trạch không chút lưu tình mà cự tuyệt.

“Ông xã của em công việc chính là làm cái này, em ngoan một chút chỉ cần ở bên cạnh đừng quấy rối, cứ suy nghĩ xem cái này sân này nên làm bố cục như thế nào là được.”

Sân sau khi sửa sang lại thì rộng hơn không ít, những đồ không dùng đến nữa bị bà nội mang đi bán, lão thái thái đi xe ba bánh còn rất linh hoạt.

Ôn Nam đại khái cảm thấy chính mình là người vô dụng nhất, đành phải ngoan ngoãn ngồi bên cạnh thưởng thức bộ dáng Đàm Khôn Trạch nghiêm túc làm việc.

Từng khối cơ bắp sau lưng nam nhân bị mồ hôi mỏng bao trùm ở phía dưới ánh sáng mặt trời chiếu sáng mà sáng lên, mỗi một khối cơ bắp đều theo động tác của anh mà phập phồng, môi khi đứng dậy mồ hôi sau lưng cũng chảy dọc xuống, Đàm Khôn Trạch nâng lên cánh tay lau đi mồ hôi giữa trán, khuôn mặt góc cạnh sũng nước trông càng thêm lạnh lùng lỗ mãng.

Ôn Nam đột nhiên mặt liền đỏ bừng, cậu ẩn ẩn cảm giác được phía dưới thân thể có điểm không thích hợp, hoa huyệt bắt đầu có chút ướŧ áŧ.

Người ta nói đàn ông khi nghiêm túc làm việc là gợi cảm nhất, quả đúng là không sai, Ôn Nam ở trong lòng không có chút nào cảm thấy chính mình gần nhất quá cơ khát, rõ ràng chính là tại ông xã quá mê người.

Ôn Nam nhéo khăn lông dán đi lên giúp Đàm Khôn Trạch lau mồ hôi, Đàm Khôn Trạch phối hợp mà cúi xuống thân người, thấy Ôn Nam cắn môi mặt đỏ hồng hồng, rõ ràng là bộ dáng có chút động tình, anh đột nhiên liền cười một chút, dùng răng nanh cắn bao tay kéo xuống dưới, lúc Ôn Nam không rõ nguyên do mà nhìn anh chăm chú thì nhéo cằm cậu hôn đi lên.

Thân thể nam nhân tản ra nhiệt độ nóng hôi hổi, Ôn Nam chạm vào đầu ngón tay đều bị nóng đến co rúm lên, cậu ngửa đầu mặt đỏ tai hồng mà cùng anh hôn môi, khóe miệng có ức chế không được mà chảy xuống chất lỏng trong suốt.

Sau khi nụ hôn kết thúc, Ôn Nam đầu óc đã choáng váng, cậu thành thành thật thật mà ngồi ở dưới mái hiên, khóe miệng cong cong, đem quạt điện bên cạnh hướng về phía Đàm Khôn Trạch.

Bên cạnh nhà cũ xếp rất nhiều gạch để đó đã lâu nhưng không dùng đến, hiện giờ nhưng thật ra là có tác dụng, sau khi trộn xong xi măng Đàm Khôn Trạch bắt đầu đặt gạch lên xây, hai người tính toán sẽ xây một vòng bồn hoa dọc theo tường bao quanh sân.

Nguyên bản gần bờ tường có một khoảng đất trống chiều rộng tầm một mét vốn là nơi bà nội trồng ít hành hoa vài cọng tỏi non, chỉ là lão nhân một người ở nhà, vườn phía sau nhà đã đủ để bà gieo trồng các loại rau củ, cho nên hiện giờ chỗ đó cỏ dại mọc thành cụm. Sân tổng cộng có hai cửa ra vào, một cái chính cổng lớn trước nhà, một cái thông sang hướng nhà cũ, bà nội vẫn luyến tiếc nhà cũ, Đàm Khôn Trạch cũng liền đem ý tưởng xây bịt kín cổng sau bỏ đi.

Tới gần vị trí cổng lớn có một cây mận, trước kia Ôn Nam rất ít khi ăn qua loại này trái cây, mận mà cậu từng ăn đều là loại quả vừa to vừa đỏ, còn quả của cây này nhỏ hơn lại có màu xanh, cậu nhìn từng quả tươi mọng xanh mơn mởn thì có chút thèm.

Đàm Khôn Trạch bên này đang nghiêm túc làm việc, Ôn Nam lúc đầu thì chỉ vì nhiệm vụ "Nếu ông xã nóng thì lau mồ hôi cho anh, ông xã khát liền mang nước, mệt mỏi liền cho anh thơm thơm", nhưng lát sau thấy anh chăm chú làm cậu có chút rảnh rỗi liền dần lười biếng. Lén la lén lút mà dịch đến cổng chính, sau đó bẻ được một quả, cậu học bộ dáng Đàm Khôn Trạch trước kia ở công trường ăn trái cây, cầm quả mận xanh ở trên áo cọ cọ, sau đó bỏ vào trong miệng.

“Khụ —— khụ....phù...”

!!!!!!

Ôn Nam bị chua đến nước mắt ứa ra, cau mày sắc mặt nhăn nhó.

Đàm Khôn Trạch nghe được động tĩnh liền quay đầu nhìn qua, liền thấy hai ngón tay Ôn Nam cầm chặt một nửa quả còn lại, một nửa khác đang từ trong miệng phun ra.

Mới chỉ trong chớp mắt, hành vi của Ôn Nam có thể làm cho anh dở khóc dở cười.

“Lại đây, Nam Nam.”

Ôn Nam nước mắt rưng rưng ngẩng đầu nhìn anh, khuôn mặt nhỏ khổ sở đi qua, ý Đàm Khôn Trạch bảo cậu đem nửa quả còn lại trong tay cậu đút cho anh, nhai nhai thịt quả chua lòm trong miệng, Đàm Khôn Trạch buồn cười hỏi cậu.

“Ăn ngon không?”

Ôn Nam khuôn mặt nhăn nhó lắc lắc đầu.

“Không ngon chút nào, chua quá đi.”

“Vậy lần sau đừng có thấy cái gì cũng nhét vào miệng được không?”

Ôn Nam mặt đỏ bừng thẹn thùng.

“Dạ.”

Thời điểm bà nội mang đồ cũ đi bán trở về, Đàm Khôn Trạch mới vừa đem bồn hoa xây xong, anh đang ngồi ở dưới mái hiên cùng Ôn Nam trò chuyện cùng chờ xi măng khô. Lão nhân nhìn đến sân mới cười đến không khép miệng được, bảo bọn họ đi nghỉ ngơi còn bà đi nấu cơm.

Chờ đến thời gian nghỉ trưa qua đi, ánh nắng ngoài trời dần dần độc ác lên, trong phòng râm mát, Ôn Nam thổi quạt ăn dưa hấu mà Đàm Khôn Trạch cắt cho, quả thực mỹ tư tư.

Thẳng đến chạng vạng sau khi mặt trời đã lặn Đàm Khôn Trạch mới dẫn Ôn Nam đến sau núi đào bùn đất. Sau núi có một một rừng trúc lớn, trên mặt đất phủ một tầng thật dày lá trúc rơi rụng, lá cây sau khi mục rữa cùng đất phia dưới hòa hợp nhất thể, chất đất tơi xốp tính thấm nước cùng thông khí cũng càng tốt.

Đàm Khôn Trạch cầm cái cuốc phụ trách đem đất đào lên, Ôn Nam phụ trách cầm cái xẻng xúc đất cho vào thùng, chỉ là còn chưa bắt đầu làm cậu đã bị muỗi chích đến đầy những nốt đỏ trên hai tay, Ôn Nam khóc chít chít mà oán giận đối với Đàm Khôn Trạch.

“Vì cái gì muỗi lại không cắn anh?”

Từ nhỏ Đàm Khôn Trạch cũng đã cùng đám tiểu đồng bọn thường xuyên chạy nhảy lăn lộn trong rừng trúc, bị muỗi đốt nhiều năm như vậy sớm đã thành thói quen, huống hồ hiện tại da dày thịt chắc muỗi đại khái cũng không thích, trái lại Ôn Nam da thịt non mịn trắng trẻo, có cái tiểu huyết bao ngọt tư tư như vậy muỗi đều như thấy mồi ngon mà tất cả đều nhào lên.

Đàm Khôn Trạch bất đắc dĩ, Ôn Nam nói thế nào cũng đòi phải đi theo anh lấy đất, anh cũng không có biện pháp đành dẫn cậu theo, bây giờ nhưng thật đúng là gieo gió gặt bão.

“Về thôi.”

Ôn Nam nghi hoặc nhìn thùng đất.

“Còn chưa được bao nhiêu mà……”

Đàm Khôn Trạch xách theo thùng đi ở phía trước.

“Bồn hoa quá lớn, hôm nay lấy cũng không đủ, ngày mai chúng ta lại đến lấy.”

Ôn Nam lập tức chạy theo, nhỏ giọng nói.

“Ông xã...Anh có phải đau lòng em bị muỗi cắn hay không.”

"Ừm.”

Nam nhân trầm thấp giọng mũi ở trong bóng đêm dị thường mê người, Ôn Nam từng bước từng bước một dẫm lên dấu chân mà Đàm Khôn Trạch đã đi qua, trong lòng ngọt đến chảy mật.

Đến ngày thứ ba tất cả lượng công việc mới hoàn thành hơn phân nửa, hạt giống cũng đã gieo đi vào, cuối cùng việc tưới nước cùng bón phân đều là những việc nhẹ nhàng mới chân chính giao cho Ôn Nam hoàn thành.

Cơm trưa qua đi cậu ngâm nga mấy câu hát ở trong sân đi tới đi lui, ở ngoài bờ tường có mấy cái đứa nhỏ đi ngang qua thấy cành mận trĩu quả sà ở trên đầu tường bao, cả lũ cọ tới cọ lui hơn nửa ngày tưởng tiến vào hái, Ôn Nam đối bọn chúng cười cười đầy thiện chí, mấy đứa mới lớn mật mà đi vào tới trong sân.

Đàm Khôn Trạch đã cùng bà nội đi lên thị trấn mua đồ, ở nhà liền chỉ còn có mỗi một mình Ôn Nam.

Vốn dĩ Đàm Khôn Trạch không yên tâm cậu ở nhà một mình, nhưng Ôn Nam luôn mãi bảo đảm chính mình tuyệt không đi loạn cũng không ăn bậy đồ vật, Đàm Khôn Trạch mới hơi hơi yên tâm một chút.

Bọn nhóc con cũng chỉ là lòng hiếu kỳ cùng tâm tình muốn chơi đùa, mới đầu mấy cái đứa nhỏ còn đứa sau tiếp đứa trước thi nhau vặt quả, nhưng sau khi cắn thử một chút thì nhăn mặt cả đám, phát hiện quả này cũng không phải đồ tốt để ăn cũng liền không còn hứng thú, sau đó sôi nổi mà giải tán.

Ôn Nam nhịn không được mà nở nụ cười ranh mãnh, chính cậu trộm ăn bị chua tới ê cả răng rồi không tính làm gì, nhưng cậu lại tính trẻ con mà còn muốn người khác cùng cậu cùng nhau trải nghiệm.

Cậu cũng cùng đi ra ngoài ngõ nhìn thoáng qua, mấy cái đứa nhỏ đều bị kêu về nhà ăn cơm trưa, cách đến rất xa, cậu thấy có một cậu nhóc cũng đối với mình phất phất tay, sau đó từ trong cửa đi ra một cậu thiếu niên bộ dáng hình như là anh trai cậu nhóc, cậu thiếu niên nắm lấy cổ áo cậu nhóc vẻ mặt phi thường không kiên nhẫn mà chuẩn bị đem người xách đi vào. Sau đó cậu ta cũng theo tầm mắt của em trai nhìn sang chỗ Ôn Nam, trên mặt trong nháy mắt xuất hiện vẻ ngơ ngác cùng kinh ngạc cảm thán. Ôn Nam thấy bọn nhóc về hết liền không thú vị mà xoay người trở lại trong sân.

Khi Đàm Khôn Trạch cùng bà nội trở về đã là buổi chiều, lần này lên thị trấn chính là vì đem tiền mà Đàm Khôn Trạch mỗi tháng gửi vào thẻ cho lão nhân rút ra, bà nội ở nông thôn mua bán chi tiêu hơn phân nửa là dùng tiền mặt chi trả, ngày thường di động trừ bỏ gọi điện thoại cũng không biết dùng thế nào, ngoài việc đi rút tiền mặt Đàm Khôn Trạch còn mua thêm một cái két sắt, phải chạy xe lên trên huyện mới mua được, mật mã chìa khóa vân tay đều trang bị đầy đủ hết, đặt ở vị trí bí mật trong nhà.

Bà nội vẻ mặt cao hứng mà cùng Ôn Nam triển lãm quần áo mới trên người chính mình, còn lôi kéo Ôn Nam làm cậu dạy bà cách dùng điện thoại di động mới mà Đàm Khôn Trạch mới mua cho mình, Ôn Nam khinh thanh tế ngữ mà giảng giải, Đàm Khôn Trạch liền phụ trách làm cơm chiều, tới gần ban đêm không khí thật sự là hoà thuận vui vẻ.

Bà nội đốt một vòng nhang muỗi đi ra, Ôn Nam ngồi ở sân nhìn ánh nắng chiều sáng lạn trên đỉnh đầu, trong lòng thỏa mãn đạt tới xưa nay chưa từng có bão hòa.

Cậu yên lặng hy vọng về sau mỗi cái mùa hè đều có thể có như vậy mấy ngày, cậu đã lâu không được cảm thụ niềm vui vẻ hạnh phúc khi có thân nhân tại bên người, lão nhân lải nhải nói liên miên mà dặn dò tổng hội làm cho cậu nhớ tới mẹ mình khi cậu còn nhỏ, ở tuổi cậu ngây thơ mà nói cho cậu ——

Tiểu Nam của chúng ta cùng những tiểu bằng hữu khác không giống nhau nha, bởi vì Nam Nam quá đáng yêu, quá ngoan ngoãn, ông trời đều phi thường ghen tị cho nên trên thân thể mới có chút nho nhỏ bất đồng.

Nam Nam phải cùng mẹ ước định một chút như thế nào, tiểu Nam thân thể tiểu hoa ngàn vạn không thể để người khác trừ ba mẹ ra biết đến, hơn nữa phải bảo vệ tốt nó.

Tiểu Nam vẫn khỏe mạnh mẹ hãy cứ yên tâm.

Khi đó gia đình còn thực vui vẻ hạnh phúc, ba mẹ đều không hề bởi vì trên thân thể Ôn Nam nhiều ra một cái khí quan mà chán ghét cậu, cậu được ba mẹ yêu thương sủng ái, giống như tất cả những đứa trẻ bình thường khác.