Chương 14: Ghét vị đào, cũng ghét mùi thuốc lá.

Kết thúc ba ngày nghỉ, Đàm Khôn Trạch đến chỗ lão Lưu đốc công để lĩnh tiền lương.

Công trình đúng theo thời gian quy định hoàn thành, chủ dự án bên kia cũng coi như làm theo hợp đồng giao ước đem tiền lương năm ngoái trả trước, còn lại hơn nửa năm tiền lương của còn phải đợi khi nào bán đi một bộ phận phòng ở sẽ thanh toán nốt.

Cuối cùng tiền lương lĩnh đến tay so với Đàm Khôn Trạch dự đoán còn nhiều hơn.

Lão Lưu nói hiện tại đúng là thời điểm rất cần nhân công, phía trên còn có thật nhiều công trình hỏi Đàm Khôn Trạch có muốn đi hay không. Đàm Khôn Trạch còn phải thừa dịp trước khi Ôn Nam khai giảng trước tiên dẫn cậu trở về quê một chuyến, cũng liền cự tuyệt. Lão Lưu cũng không nói gì nữa, công nhân giống Đàm Khôn Trạch như vậy ở công trường làm nhiều năm luyện được một thân kỹ thuật vẫn là không nhiều lắm, mấy tháng vừa rồi cũng xác thật vất vả, lão Lưu bảo anh cứ nghỉ ngơi cho tốt, lão sẽ gọi điện thoại cho anh sau.

Đàm Khôn Trạch ra xã hội dốc sức làm việc đã nhiều năm như vậy nên cũng tiết kiệm được chút tiền, anh thông qua người quen giới thiệu mua một chiếc xe SUV màu đen dự toán trong khoảng bảy đến tám vạn, chiếc xe cũ anh đang đi cũng bán được một vạn.

Việc cần tiêu tiền còn rất nhiều, tuy rằng hai người không sống ở đô thị cấp 1, bất quá ở thành phố này giá cả sinh hoạt cũng khó làm người vừa ý.

Những năm đầu Đàm Khôn Trạch chính mình một người sinh hoạt nên trừ bỏ mỗi tháng định kỳ gửi một chút về quê còn lại cũng liền không có quá nhiều việc cần dùng gì đến tiền. Về sau cuộc sống có thêm Ôn Nam, kỳ thật cũng phải tốn đến quá nhiều, nhưng anh vẫn luôn tưởng mang đến cho Ôn Nam những thứ tốt nhất, tiền tiêu trên người Ôn Nam bao nhiêu anh cũng không cảm thấy tiếc.

Tiền để Ôn Nam vào học đại học cũng tiêu tốn một khoản không nhỏ, tuy rằng Ôn Nam nói với anh rằng cậu muốn tự mình kiếm phí sinh hoạt, cùng lắm thì mỗi tháng cậu vẽ nhiều thêm hai bản, nhưng Đàm Khôn Trạch vẫn là từ trong thẻ chuyển sang tài khoản của cậu mười vạn, chuyển xong lại đặt mua xong hết những đồ khi đi học muốn dùng đến.

Trong thẻ còn thừa lại mấy chục vạn, Đàm Khôn Trạch ý tưởng muốn mua nhà cũng đã suy nghĩ gần một tháng, giá nhà ở thành phố này so với những thành phố khác tính ra thấp hơn, mua một cái chung cư dành cho những người có thu thập trung bình, xong trả góp dần dần cũng không phải là không thể, quan trọng nhất chính là phải chọn một chỗ cách trường đại học của Ôn Nam không quá xa, như vậy bọn họ liền có cái tổ ấm ổn định.

Đêm trước khi về quê, sau khi Đàm Khôn Trạch nói cho Ôn Nam nghe dự định của anh, Ôn Nam trên mặt tất cả đều là kinh ngạc biểu tình, qua một lát thế nhưng nước mắt đảo quanh hốc mắt bộ dáng sắp khóc tới nơi, Đàm Khôn Trạch chỉ đành nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu, chà lau khóe mắt thấp giọng dỗ dành.

Cuối cùng Ôn Nam trong lòng lời nói “Có thể không cần đối ta tốt như vậy” vẫn là không nói ra miệng được, cậu liền đại học đều còn chưa có bắt đầu liền tưởng trực tiếp bỏ qua chạy nhanh đi tìm công tác, nếu cậu có thể kiếm được nhiều tiền một chút liền có thể làm Đàm Khôn Trạch không cần vất vả như vậy.

Đàm Khôn Trạch ôm Ôn Nam, hai người liền dính sát lấy nhau nằm ở trên giường, trong chốc lát lại nói mua cái nào chung cư, trong chốc lát nói đến trang trí phòng như nào, Đàm Khôn Trạch thanh âm bằng phẳng mà tự thuật, Ôn Nam gối lên cánh tay Đàm Khôn Trạch, ở trong màn đêm khóe miệng cậu trước sau khẽ nhếch, thanh âm đáp lại của cậu chứa đầy mong chờ vào cuộc sống sau này.

Sáng sớm hôm sau hai người đều thức dậy sớm hơn mọi ngày, ăn xong bữa sáng, Ôn Nam liền gấp không chờ nổi mà muốn ra cửa.

Về quê Đàm Khôn Trạch đối với cậu mà nói là một việc vừa tò mò lại hưng phấn, Đàm Khôn Trạch rất ít khi cùng cậu nhắc đến chuyện trước kia, thời gian đó đại khái đối với Đàm Khôn Trạch tới nói cũng là đoạn hồi ức tương đối thống khổ.

Ôn Nam chỉ biết ở tại quê quán Đàm Khôn Trạch trong nhà chỉ còn một cái lão nhân, đó là bà của Đàm Khôn Trạch, mỗi tháng Đàm Khôn Trạch gửi tiền về chính là gửi cho lão nhân gia.

Về cha mẹ của Đàm Khôn Trạch, Ôn Nam không bao giờ thấy anh nhắc tới quá, cậu cũng không muốn hỏi, đại khái liền cùng chính cha mẹ cậu giống nhau làm người thất vọng.

Đi đến đường cao tốc từ tỉnh thành xuống quận huyện, Đàm Khôn Trạch giống như sắp về tới quê hương liền có điểm hoảng loạn.

Đàm Khôn Trạch đã ở ven đường hút hết hai điếu thuốc.

Xe dừng lại ở trên thị trấn trông thực hẻo lánh, Ôn Nam ở cửa hàng tạp hóa mua chút đồ vật, cậu xách theo túi lớn túi nhỏ từ bên trong ra tới, Đàm Khôn Trạch nhanh tay đem thuốc lá dụi tắt sau đó bước đến cầm lấy túi đồ từ trong tay cậu.

“Không phải đi mua nước sao?”

Đàm Khôn Trạch hỏi.

“Lần đầu tiên trở về gặp lão nhân gia, cũng phải mua chút quà biếu chứ, em chính là thực nghiêm túc chọn lựa đó nha.”

Ôn Nam mua bình sữa chua cắm xuống ống hút uống một ngụm, trên mặt thực mau nhăn lại, cậu mua sai vị rồi.

Cốp xe bị nhét đầy, Đàm Khôn Trạch trở lại ghế lái, Ôn Nam ngồi ở ghế phụ cắn cắn ống hút, trên mặt vẫn là bộ dáng hưng phấn, cậu đem trong tay sữa chua đưa cho Đàm Khôn Trạch, chính mình vặn nắp uống lên nước khoáng nguyên bản mua cho Đàm Khôn Trạch.

Ôn Nam liếʍ liếʍ hàm răng, đôi môi phấn hồng ánh lên dưới anh đèn phía trên dính một chút sữa chua, cậu giảo hoạt mà cười.

“Thật là khó uống nha.”

Đàm Khôn Trạch bất đắc dĩ mà đem sữa chua còn lại toàn bộ uống hết toàn, Ôn Nam thò sang ngửi ngửi, cậu chau mày ngồi trở lại ghế ngồi.

“Ghét vị đào, cũng ghét mùi thuốc lá”

Đàm Khôn Trạch đem cửa sổ xe mở ra thông gió, Ôn Nam dựa vào lưng ghế co lại thành một đoàn nhắm mắt nghỉ ngơi, xe ở đường xi măng bắt đầu chạy, một lát sau Ôn Nam lại mở ra đôi mắt, gió đem tóc mái của cậu thổi đến bay ngược lên trên, khuôn mặt trẻ trung lại đầy sức sống.

“Chính là Nam Nam thực thích Đàm Khôn Trạch.”

“Thực yêu ông xã.”